Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Thẩm Tri Hạ thông minh hơn nhiều, cô cố tình đi chậm lại.
Khi người phía sau thả lỏng cảnh giác, Thẩm Tri Hạ bất ngờ quay đầu lại.
Nhưng trước mắt, chỉ có một cây đa lớn đang vươn cao.
Dưới bóng cây trống trải, cành lá khẽ lay động, làm rối loạn những tia nắng chiếu xuống mặt đất.
Không còn gì khác.
......
Phía trước là quán Biển Sâu, sau khi kiểm tra vé vào, còn phải đi qua một lối đi rất dài.
Có chút ánh nắng len lỏi vào, nhưng chỉ đủ chiếu sáng một góc nhỏ. Càng đi sâu vào trong, thì càng tối.
Thẩm Tri Hạ bất giác bước chậm lại.
Ký ức thuở nhỏ ùa về, con đường như dòng chảy của thời gian, từng chút một đưa đoạn kí ức ấy quay trở lại trước mắt Thẩm Tri Hạ.
Đó là sự bất an, là nỗi sợ hãi đã khắc sâu từ tận đáy lòng.
Cảm giác lạnh lẽo từ đỉnh đầu lan xuống, bao trùm lấy toàn thân Thẩm Tri Hạ.
Nhịp tim như ngừng lại. Phía trước, có một đứa nhỏ chắc hẳn vì quá sợ hãi mà đã ôm chặt cánh tay người lớn khóc òa lên.
Tiếng khóc từ xa vọng lại, từng chút, từng chút thấm vào tai Thẩm Tri Hạ.
Toàn thân cô run rẩy, cảm giác như đang bị nhốt trong một hầm băng lạnh lẽo.
Ký ức chợt trở nên rối loạn, mắc kẹt trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Giống như người chết đuối, theo bản năng, Thẩm Tri Hạ nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Chỉ tiếc rằng, chưa đầy một giây sau, cọng rơm ấy không lưu tình bị cắt đứt bởi bàn tay con người.
Giang Húc cúi đầu nhìn cô, giọng anh lạnh lùng, là mệnh lệnh cũng là lời cảnh cáo: "Thẩm Tri Hạ, buông tay."
Trái tim đã bị nỗi sợ hãi xâm chiếm, khiến cho Thẩm Tri Hạ không còn nghe rõ giọng nói của Giang Húc.
Không gian trước mắt tối đen mịt mù, tiếng khóc của đứa trẻ vẫn không ngừng vang lên bên tai.
Ngay bên cạnh, không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một đôi tình nhân trẻ.
Có lẽ vì đường đi tối tăm, không có ánh sáng, họ cũng mang tâm trạng sợ hãi mà làm nũng với nhau.
“Ôm em đi, em sợ quá.”
“Nơi này tối quá, á á, hình như em đã dẫm phải gì đó!”
“Anh mau nhìn xem, sau lưng em có gì không!!”
Cả quán Biển Sâu vốn là nơi kỳ bí, giờ lại bị đôi tình nhân trẻ xem thành một ngôi nhà ma.
Giang Húc nhíu mày nhiều lần. Cuối cùng anh không nhịn được nữa, muốn nhanh chóng bước chân rời khỏi, thì bất chợt, bàn tay anh bất ngờ bị ai đó nắm chặt.
Trong không gian đen tối, Giang Húc không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Tri Hạ.
Tiếng thở dồn dập của cô gái nhỏ nhanh chóng bị thay thế bởi tiếng ồn ào của đôi tình nhân trẻ bên cạnh.
Giang Húc chỉ cảm thấy chán ghét và thiếu kiên nhẫn, mà không để ý đến sự khác thường của cô. Sau khi buông một câu, Giang Húc liền quay lưng rời đi.
Cọng rơm cứu mạng mà Thẩm Tri Hạ thật vất vả mới bám lấy được bỗng chốc biến mất, cô theo bản năng cố gắng đuổi theo, nhưng đáng tiếc là vô vọng.
Phía trước, đứa trẻ đã được tặng kẹo, cảm xúc cũng được cha mẹ dỗ dành mà dần ổn định.
Tiếng khóc cuối cùng cũng chấm dứt. Đứa trẻ không còn khóc lóc, lại trở thành "áo bông nhỏ" tri kỷ của cha mẹ.
*áo bông nhỏ: đứa con sưởi ấm trái tim cha mẹ, là nguồn an ủi của cha mẹ.
Đôi mắt đen láy của đứa trẻ xoay chuyển vài vòng, dần thích nghi được với bóng tối xung quanh.
Củ cải nhỏ quay người lại, liền trông thấy Thẩm Tri Hạ lạc lõng phía sau.
“Chị, chị gái ơi!”
Củ cải nhỏ tuy chưa có khả năng phân biệt đúng sai, thế nhưng lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, bao gồm cả trẻ nhỏ.
Củ cải nhỏ tung tăng chạy về phía Thẩm Tri Hạ, hoàn toàn quên mất rằng chỉ một phút trước mình còn đang khóc òa lên.
Cậu bé chân ngắn bước đi, cố gắng nắm lấy tay Thẩm Tri Hạ: “Chị gái, đừng sợ!”
Cha mẹ đi theo sau bất giác quay lại, ánh sáng chói lóa từ đèn pin khiến Thẩm Tri Hạ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Ký ức bị cắt đứt, tiếng khóc của đứa trẻ đã không còn, thay vào đó là giọng nói an ủi ngây thơ của cậu bé.
Cuối cùng, Thẩm Tri Hạ cũng đem nỗi hoảng loạn trong lòng áp xuống.
Vì vậy, khi Giang Húc nhìn thấy Thẩm Tri Hạ bước ra từ bên trong, sắc mặt của cô đã khôi phục như lúc ban đầu. Thậm chí còn mỉm cười, nói lời cảm ơn với đứa nhỏ bên cạnh.
Quả nhiên là che giấu rất giỏi.
Giang Húc cười lạnh hai tiếng, khi giơ tay lên định xem đồng hồ, thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại thu hút sự.
Là cuộc gọi từ mẹ anh, Khương Nghệ.
“Giang Húc, Hạ Hạ có ở bên cạnh con không?”
Giang Húc hiếm khi nghe thấy giọng mẹ mình hoảng loạn như vậy.
Dựa theo kế hoạch, hẳn là hiện tại Khương Nghệ đang ở Nam Sơn, cùng hội chị em đam mê nhϊếp ảnh gặp gỡ.
Trên núi tín hiệu không tốt, đầu dây bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ của du khách.
Không còn cách nào khác, Khương Nghệ chỉ có thể nói ngắn gọn: “Con hiện tại hãy lập tức đưa Hạ Hạ về nhà, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn...”
Vì tín hiệu ở Nam Sơn kém, nên cuộc nói chuyện cứ như vậy mà bị gián đoạn.
Thế nhưng dựa vào vài câu ngắn ngủi của Khương Nghệ vừa rồi, Giang Húc cũng có thể đoán được rằng đã xảy ra chuyện không đơn giản.
Vừa ra khỏi cổng soát vé, anh liền lập tức rời đi. Nếu là người khác, Giang Húc có thể còn phải cân nhắc mở lời, nhưng với Thẩm Tri Hạ thì lại không cần.
Giang Húc thuận miệng bịa ra một lý do qua loa: “Buổi chiều tôi có cuộc họp video, nhưng vừa được dời lên trưa nay. Bây giờ phải quay về ngay.”
Thẩm Tri Hạ ngập ngừng: “Vậy thì... một mình em ở đây...”
Giang Húc không chút lưu tình, hỏi ngược lại: “... Cô muốn nhìn thấy tôi bị mắng sao?”
Quả thật vậy, nếu Khương Nghệ biết Giang Húc bỏ mặc Thẩm Tri Hạ một mình ở công viên Hải Dương, chắc chắn sẽ không để yên cho anh.
Thẩm Tri Hạ lúng túng gật đầu: “... Vậy được rồi.”
Rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với bạn gái của Trần Diệu, suốt ngày chỉ biết gây sự.
Giang Húc nhàn nhạt thu hồi lại ánh mắt.
Cũng đã gần giữa trưa, hai bên đường phố lúc này đây đã tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Cành cây rũ xuống tỏa ra hơi nóng, xe lướt ngang qua, cuốn theo làn hơi nóng ngập trên mặt đất.
Trên ghế phụ, Thẩm Tri Hạ đang nghịch điện thoại.
Giang Húc liếc mắt qua, chỉ thấy cô hơi nhíu hàng lông mày lại.
Liên hệ với việc vừa rồi, mẹ anh không gọi điện cho Thẩm Tri Hạ mà lại gọi cho mình, Giang Húc nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
“Điện thoại hết pin?”
“... Chắc vậy.”
Không mang theo sạc, Thẩm Tri Hạ nghịch một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.
Vì buổi sáng thức dậy sớm khiến Thẩm Tri Hạ cảm thấy mệt mỏi, nên cô dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa xe, để lại những tia sáng nhẹ nhàng trên vai cô.
Phía trước đang kẹt xe, điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm đã sáng lên vài lần.
Cúi xuống nhìn, rõ ràng là một dãy số xa lạ.
Lời mở đầu không đi thẳng vào vấn đề, cũng may người nhắn vẫn biết mà tự giới thiệu.
“Giang tổng, chị Tri Hạ đang ở cùng anh phải không? Tôi gọi cho cô ấy rất nhiều lần mà không được.”
“Tôi là Tiểu Ngư, trợ lý của Thẩm Tri Hạ. Trước đây anh cũng đã gặp qua vài lần.”
“Số của anh là do dì Khương cho tôi. Xin lỗi đã làm phiền anh. Nếu chị Tri Hạ đang ở bên cạnh anh, làm phiền anh bảo chị ấy gọi lại cho tôi.”
Giang Húc tranh thủ nhắn lại một câu: “Điện thoại cô ấy hết pin.”
Chỉ với một câu, cũng đủ để Tiểu Ngư đang ở chung cư Thẩm Tri Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng thời gian chờ đợi là điều tra tấn con người nhất
Vì tín hiệu bên Khương Nghệ bị gián đoạn, khiến Tiểu Ngư phải tốn không ít công sức mới có thể liên lạc và xin được số của Giang Húc.
May mắn là đối phương không coi tin nhắn của cô như rác mà bỏ qua.
……
Trên đường trở về, thời gian dường như chậm hơn nhiều. Sau khi vất vả len lỏi qua dòng xe dài dằng dặc, Giang Húc cuối cùng cũng rời khỏi cao tốc.
Anh xoa trán để giảm bớt mệt mỏi. Nhưng đột nhiên lại nhìn thấy từ gương chiếu hậu có thêm một chiếc minibus màu trắng.
Nếu là một chiếc xe thường xuyên đi lại, Giang Húc chắc hẳn sẽ không để trong lòng. Nhưng chiếc minibus màu trắng này...
Giang Húc nhíu mày.