Khương Nghệ đau lòng khi thấy cánh tay Thẩm Tri Hạ bị thương, lại biết được trong nhà cô hiện tại không có ai. Nên bà đã bảo Thẩm Tri Hạ ở lại nhà mình vài hôm.
Phòng khách đã được trang bị đầy đủ, Khương Nghệ dặn dò giúp việc trong nhà dọn dẹp chăn gối thật sạch sẽ.
Sau đó, bà kéo Thẩm Tri Hạ vào thư phòng để trò chuyện.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên mặt đất một lớp sáng màu bạc, dưới lầu tiếng ve kêu không ngớt.
Trong thư phòng, một chiếc đèn nhỏ màu cam hồng được thắp lên, ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt dịu dàng của Khương Nghệ: "Ba của Giang Húc mấy tháng này đều đi công tác xa, trong nhà chỉ còn mình dì. Nhà dì cũng không có ai ở. Nếu không, mấy ngày tới con cứ ở lại đây, vừa tiện để cho dì chăm sóc.”
Khương Nghệ vừa khéo léo vừa chân thành, nói hết lời lẽ thuyết phục, cuối cùng còn dùng cách lấy lui làm tiến: “Hơn nữa, trước đây chẳng phải con đã nói muốn dạy dì thêu thùa sao? Vừa hay mấy ngày này có thời gian rảnh, con có thể dạy cho dì.”
Người giúp việc trong nhà vội vàng sắp xếp lại chăn gối, không ngơi tay.
Đúng lúc bản thân rảnh rỗi, Giang Húc cũng tranh thủ giúp mẹ mang quyển sách bà cần lên lầu.
Chưa kịp bước đến gần thư phòng, Giang Húc đã nghe thấy tiếng mẹ mình đang nói chuyện: "Hạ Hạ, con cảm thấy Đàm Minh... thế nào?"
Khương Nghệ cầm chén trà còn bốc khói nghi ngút, khóe môi khẽ cong, lẳng lặng chờ Thẩm Tri Hạ trả lời.
“Khá tốt ạ.”
“Thế… so với Giang Húc thì sao?”
Nghe thấy tên mình, Giang Húc theo bàn năng liền nhẹ bước chân, tránh gây tiếng động.
Trong thư phòng, Thẩm Tri Hạ, vốn đang giúp Khương Nghệ tìm tập thơ, rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Cô khẽ “A” một tiếng, quay người lại, thì thấy Khương Nghệ đang tựa vào giá sách, muốn nói lại thôi.
“Giang Húc từ nhỏ tính cách đã lạnh lùng, dì liền nghĩ…”
Khương Nghệ không nói hết lời, nhưng Thẩm Tri Hạ trong lòng đã hiểu rõ ý tứ.
Tập thơ trên tay cô từ từ hạ xuống, ánh mắt Thẩm Tri Hạ cụp xuống, nét mặt thoáng buồn trong ánh sáng lờ mờ. Khương Nghệ không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt của cô.
Bà bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Tri Hạ nói: “Sẽ không.”
Sau một lúc cúi đầu, Thẩm Tri Hạ cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Chỉ là một thoáng chớp mắt, đôi mắt màu trà của cô đã trở về lại vẻ trong sáng như xưa.
Như thể nhớ ra điều gì đó, Thẩm Tri Hạ bất chợt cười nhẹ: “Ngoại trừ anh ấy ra, con sẽ không thích ai khác.”
……
Cuối cùng, quyển sách ấy vẫn không đến tay Khương Nghệ.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Khương Nghệ mới nhìn thấy nó trên bàn trà trong phòng khách.
Khương Nghệ hỏi người giúp việc, thì dì cũng ngạc nhiên: "Ơ, không phải tối qua Tiểu Giang đã mang lên lầu sao?"
Dì dừng lại một chút rồi tự bổ sung thêm: "Chắc là vội quá nên quên mất, để tôi mang lên thư phòng cho."
Đoạn nhạc đệm này trôi qua cũng không đáng để bận tâm, Khương Nghệ cũng nhanh chóng quên đi.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Khương Nghệ lại thấy Thẩm Tri Hạ xuất hiện ở chỗ rẽ cầu thang.
Cô mặc chiếc váy cotton vàng nhạt, áo khoác ren che đi vết thương trên cánh tay, chiếc mũ ngư dân màu vàng càng làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của cô.
Lúc trước, Khương Nghệ từng nghĩ sẽ tác hợp Thẩm Tri Hạ với Đàm Minh. Nhưng sau cuộc trò chuyện tối qua, ý định ấy cũng nguội dần.
Bà liền nghĩ cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên vậy.
“Hạ Hạ dậy rồi à, tại sao không ngủ thêm lát nữa? Không phải Đàm Minh hẹn lúc 10 giờ sao?”
Mới 8 giờ rưỡi, Thẩm Tri Hạ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, từ kính râm đến khẩu trang đều sẵn sàng.
Chỉ tiếc là không được như ý, vốn dĩ đã hẹn đi công viên Hải Dương vào hôm nay. Nhưng kết quả mới sáng sớm, Thẩm Tri Hạ đã nhận được điện thoại từ Đàm Minh.
Đồng nghiệp bất ngờ có việc, Đàm Minh bị kéo đi làm thay, nên cuộc hẹn đành phải dời lại lần sau.
Khương Nghệ tò mò hỏi: “Vậy con tính đi một mình sao?”
Thẩm Tri Hạ gật đầu: “Đúng ạ.”
Một giây trước bà còn quyết định để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nhưng chớp mắt Khương Nghệ liền lập tức thay đổi suy nghĩ.
Hôm nay bà có một buổi học nhϊếp ảnh, không thể đi cùng Thẩm Tri Hạ. May mắn là trong nhà vẫn còn một người đang rảnh rỗi.
Bà cười tươi, vui vẻ đề nghị: “Vậy thì vừa lúc, hôm nay Giang Húc ở nhà, thằng bé có thể đi cùng con.”
“Huống chi cánh tay con còn chưa lành hẳn, có người đi cùng, dì cũng yên tâm hơn.”
Thẩm Tri Hạ bị thương ở tay là thật, Giang Húc chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng cũng nhíu mày đồng ý.
Hôm nay là cuối tuần, khách đến công viên Hải Dương rõ ràng là đông hơn hẳn ngày thường.
Trong dòng người chen chúc, có một đôi vợ chồng dẫn theo đứa con nhỏ, quả bóng bay đỏ buộc trên tay đứa bé đung đưa theo gió, rực rỡ như nụ cười rạng ngời của cậu bé.
Thẩm Tri Hạ chăm chú nhìn quả bóng bay đỏ đó thật lâu, cho đến khi Giang Húc tìm được chỗ đỗ xe và quay lại.
Cô vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt phảng phất chút buồn bã.
Giang Húc nhìn theo tầm mắt cô, thấy gia đình ba người kia đã đi đến chỗ ngoặt.
Quả bóng bay lơ lửng theo sau, rồi nhanh chóng biến mất.
Thẩm Tri Hạ thu ánh mắt lại, nhìn về phía Giang Húc, trong mắt lần nữa lại hiện lên ý cười: "A Húc, anh tới rồi!”
“Em vừa hỏi qua, hôm nay quán Biển Sâu mới khai trương, lát nữa chúng ta có thể ghé qua xem thử.”
Thẩm Tri Hạ một chút cũng không hề nhắc đến tâm trạng khác thường vừa rồi, Giang Húc cũng lười bận tâm.
Anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, nghe Thẩm Tri Hạ mặt mày hớn hở giới thiệu về những quán ăn xung quanh, nhiệt tình chẳng khác gì nhân viên phục vụ.
Mặc dù Giang Húc đi bên cạnh chẳng nói một lời, nhưng Thẩm Tri Hạ vẫn tiếp tục nhiệt tình giới thiệu, hoàn toàn không mất đi sự hào hứng.
Ánh nắng chiếu xuống từ trên cao, phủ khắp mặt đất một màu vàng rực rỡ.
Đông người cũng có chỗ tốt, ít nhất cũng giúp Thẩm Tri Hạ có được một lớp "bảo vệ", không đến mức vừa xuất hiện đã bị ống kính vây quanh hay bị chú ý quá mức.
Tuy vậy, bất tiện cũng không kém là bao.
Giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, dòng người chen lấn, xô đẩy nhau, vai kề vai, hòa lẫn với mùi hương nào đó không rõ, cùng với hương vị đặc trưng của những ngày hè oi ả.
Giang Húc vốn không thích chốn đông người. Theo bản năng liền đi nhanh, mà không để ý rằng Thẩm Tri Hạ không thể bắt kịp anh được.
Chỉ chưa đầy hai phút, Thẩm Tri Hạ đã bị bỏ lại phía sau.
Khi Giang Húc nhận ra bên cạnh đã thiếu mất bóng dáng của cô, Thẩm Tri Hạ đã bị lạc trong đám đông.
Dòng người đông đúc, chen lấn như những con sóng cuộn, bám chặt lấy nhau, dính vào một chỗ.
Bị đẩy vào giữa, Thẩm Tri Hạ không thể tránh khỏi việc bị cuốn theo dòng người di chuyển về phía trước.
Đột nhiên, có ai đó từ phía sau đẩy, Thẩm Tri Hạ bỗng cảm thấy mất thăng bằng, toàn thân nghiêng về phía trước.
Cũng may hôm nay cô đi giày đế bằng, Thẩm Tri Hạ kịp thời giữ vững bản thân, tránh được việc mình bị ngã sấp mặt.
Khi Thẩm Tri Hạ vừa quay đầu lại, cô chỉ thấy phía sau có vài gương mặt lạ.
Một người phụ nữ đeo kính râm, thấy Thẩm Tri Hạ dừng lại thì nhíu mày, bất mãn thúc giục: “Có đi hay không đây?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Thẩm Tri Hạ liên tục xin lỗi, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đám đông, nhưng không thấy gì đặc biệt.
Cô chỉ có thể kiềm chế sự bất an trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đám đông bắt đầu tản ra, không còn chen lấn như trước, Thẩm Tri Hạ thấy Giang Húc dưới bóng cây.
Ánh sáng lọt qua tán lá, Giang Húc đứng ở đó với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Những người có ngoại hình nổi bật luôn là tâm điểm chú ý. Mặc dù chỉ đơn giản là áo sơ mi đen và quần tây nhưng vẫn thu hút không ít ánh nhìn, khiến mọi người phải chú ý đến.
Trong suốt mười phút chờ Thẩm Tri Hạ, đã có ba, bốn cô gái lại xin WeChat.
Đáng tiếc không một ai nhận được sự chú ý của anh.
Giang Húc từ đầu tới cuối thâm chí đến mí mắt cũng lười nâng.
Những cô gái kia càng bị từ chối lại càng quyết tâm hơn, cho đến khi thấy "bức tượng sống" ấy có động tĩnh.
“A Húc!”
Thẩm Tri Hạ đã quá quen với việc Giang Húc nổi bật, nên cũng không ngạc nhiên khi thấy có người vây quanh anh.
Biết soái ca đã có chủ, những cô gái xung quanh không ngừng xin lỗi, sợ Thẩm Tri Hạ hiểu lầm mình.
“Không sao, chúng tôi cũng không phải…”
Hai chữ "Người yêu" còn chưa kịp thốt ra, Giang Húc đã lên tiếng ngắt lời, giọng nói sắc lạnh lộ rõ không vui: “Có đi không?”
Cô gái trẻ không muốn làm kẻ chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, vội cúi đầu xin lỗi Thẩm Tri Hạ rồi chạy về phía bạn mình.
“A Húc, vừa rồi hình như cô ấy đã hiểu lầm chúng ta…” Thẩm Tri Hạ vừa mở miệng.
“Quan trọng sao?” Giang Húc lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt sắc bén khiến Thẩm Tri Hạ lập tức ngượng ngùng im lặng.
Khi vừa rời khỏi tán cây lớn không xa, cảm giác kỳ lạ trong lòng Thẩm Tri Hạ lại dâng lên.
Nó giống hệt với cảm giác khi cô bị đẩy trước đó. Một ánh mắt ẩm ướt, mờ mịt đầy ghê tởm.
Có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô.