Thôi Tiếp giao cái gương lại cho tiểu tư, bảo y đi trả cho chủ nhân.
Tiểu tư ứng thanh rời đi, vừa ra tới cửa bỗng nhiên nghe một thanh âm không quá tốt vang lên: “Phủng Nghiễn cầm gương lắc lư ở đây làm gì? Mấy thứ đồ đạc kia còn chưa thu thập xong sao? Lão gia trước khi đến nha môn đã phân phó trong hôm nay phải tiễn đại thiếu gia về lão trạch. Lúc này đã sắp qua giờ thìn (7-9 giờ sáng) rồi còn có nhiều hòm xiểng chưa cho lên xe như vậy, là muốn chờ lão gia về rồi mới xuất phát sao!”
Thôi Tiếp nằm sấp trên giường không tiện xoay người, chỉ có thể nhìn thấy người mặc trường sam lam sắc nọ đã dẫm một chân vào cửa, nhìn quanh chỉ trỏ.
Ngoài cửa lại có người lên tiếng: “Thôi Minh, ngươi cũng thấy được thương thế của Đại thiếu gia, sao có thể chịu được ép buộc như vậy?”
Thôi Minh hừ lạnh một tiếng: “Nguyên đại thúc, lão chỉ thấy vết thương của Đại thiếu gia mà không thấy thương tích của Nhị thiếu gia sao? Lời này của lão là đang oán lão gia bất nhân hay oán phu nhân không hiền? Ta nhìn phân lượng lão đã theo cha ta nhiều năm cứ coi như không nghe thấy, lão và Phủng Nghiễn nhà lão cùng đừng lại rảnh rỗi loanh quanh bên ngoài, mau chóng đem mọi thứ đưa lên xe, đi sớm một chút mọi người đều yên ổn.”
Có người nọ nhìn chằm chằm, động tác của nhóm phó tỳ rõ ràng nhanh hơn, Phủng Nghiễn đi trả gương xong cũng gia nhập đội ngũ dọn dẹp. Hòm xiểng từng cái đưa ra ngoài, cũng coi như dọn đến không sai biệt lắm, bên ngoài lại có hai nô tài cao to tiến vào, kéo Thôi Tiếp xuống khỏi giường.
‘Nguyên đại thúc’ vội vàng nhào lên ngăn, gọi người tìm một cái sập gụ đến, trải lên vài tầng chăn đệm, hai tên nô tài kia cầm đòn gánh bên dưới, sãi bước khiêng vào hậu viện. Nơi đó có một chiếc xe nhỏ mui bọc vải xanh, bên trong chứa đầy đủ loại quần áo hòm xiểng, trần xe còn buộc vài cái hộp nhỏ, chỉ chừa lại chút diện tích nhỏ bên trong, Thôi Tiếp phải co người lại mới có thể nằm xuống.
Thôi Nguyên than thở: “Xe hẹp như vậy, trên đường xóc nảy, động tới vết thương của thiếu gia phải làm thế nào?”
Thôi Minh nhàn nhạt nói: “Đại thiếu gia là bị phạt hồi hương chứ không phải lĩnh mệnh trở về xử lý gia nghiệp, còn có thể ngồi xe tốt đến thế nào? Phủ chúng ta tổng cộng có mấy chiếc xe chứ, lão gia phải ra ngoài làm việc, Nhị thiếu gia cần thỉnh y quan, phu nhân cũng phải phân phó hạ nhân mua sắm… làm sao nhường ra được? Theo ý tứ của lão gia vốn là ra ngoài gọi xe, vẫn là phu nhân thương xót Đại thiếu gia trên người có thương tích, đặc biệt phân ra chiếc xe này cho các người. Nguyên đại thúc sau khi hồi hương cũng nên khuyên nhủ Đại thiếu gia, nếu tương lai ngài ấy hiểu chuyện nói không chừng phu nhân sẽ khuyên lão gia đón ngài ấy về.”
Cửa ngoại viện đã hủy đi, mấy nô tài tráng kiện lôi kéo chiếc xe kia ra ngoài, Thôi Nguyên cũng không tiếp tục tranh cãi nhiều lời, lập tức đi theo trông chừng thắng ngựa, lại phân phó nhi tử: “Ngươi theo phía sau cho nhẹ xe, cẩn thận xem chừng Đại thiếu gia, đừng để chạm vào vết thương.”
Phủng Nghiễn đi theo sau xe, thỉnh thoảng lại vén màn lên nhìn Thôi Tiếp. Thôi Tiếp đã là người trưởng thành hơn nữa còn sống ở xã hội hiện đại, sao có thể thoải mái để một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi chạy theo xe của mình, nhìn thấy đối phương vén mành lên liền nắm lấy mành, ngạnh giọng nói: “Ngươi đi phía trước ngồi, nếu ta có cần sẽ gọi ngươi, nếu không ngươi một lát lại nhìn như vậy ta cũng không an ổn.”
Y nói vài lần Phủng Nghiễn mới chạy ra phía trước, cùng phụ thân song song ngồi đánh xe.
Xe đi không được bao xa, cái cửa viện kia liền bị người khép lại từ bên trong, đóng được vô cùng chặt chẽ…
=====================================
Trên đường khí trời cực nóng, trong xe lại nhỏ hẹp bí bách, ai cái cửa sổ nhỏ đều bị hòm xiểng ngăn chặn. Thôi Nguyên sợ vết thương của tiểu chủ nhân sinh mủ, vừa đi không được bao xa liền dừng xe, chui vào bên trong kiểm tra vết thương của Thôi Tiếp.
Trên đường người qua kẻ lại, không ít người tò mò đi ngang còn nhìn vào trong, Thôi Tiếp kéo đai lưng có chết không buông, kiên quyết nói: “Thương thế của ta tự ta biết, bôi thuốc vào liền lành lạnh không có gì đáng ngại, có nhìn cũng không ích lợi gì, vạn nhất lại chạm phải đồ dơ bẩn gì đó ngược lại mới dễ trở nặng. Đợi đến chỗ nghỉ ta sẽ tự mình bôi thuốc.”
Thôi Nguyên bất đắc dĩ nói: “Người khác bị thương còn thường bốc một nắm đất lên xoa để cầm máu đâu, cho dù dính chút bụi cát lại làm sao chứ? Thiếu gia không muốn để lão nô xem cũng được, đợi xuất kinh rồi chúng ta tìm một khách điếm sạch sẽ, lại mời y quan đến xem thương thế.”
Lão sờ sờ trán Thôi Tiếp, cảm thấy có chút phỏng tay, thở dài trở lại đầu xe.
Lão tuy lo lắng cho vết thương của Thôi Tiếp thế nhưng cũng không dám tìm chỗ dừng chân trong kinh, chỉ sợ đầu này vừa tiến vào khách điếm đầu kia đã bị đám người một lòng nịnh bợ phu nhân thọc mạch, sau lưng thêm mắm dặm muối không biết bao nhiêu, càng làm tổn thương phụ tử chi tình. Cũng may hơn trăm dặm quanh kinh thành quan đạo vô cùng bằng phẳng, mã xa có đi nhanh cũng không quá xốc nảy, lão liền vội vội vàng vàng rời kinh, hy vọng trước giờ cơm trưa có thể đi vào Thông Châu.
Lão cũng không quá rành đường, vào thành rồi còn tìm vài người hỏi han mới đi dọc theo đường lớn, mãi đến khi tìm được khách điếm.
Khách điếm trước mặt là tiểu lâu hai tầng, bên ngoài cũng có mái vòm chóp cong, hoa văn gạch xanh màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn vô cùng hoa mỹ, chỉ là đại đường bên trong chẳng hiểu vì sao có chút vắng vẻ.
Phụ tử Thôi Nguyên đánh xe tới gần cửa, lại thấy khách khứa bên trong mỗi người đều cứng đờ ngồi yên, lại không hề động đũa. Đại môn lại có mấy đại hán bố y vấn đầu canh giữ, người nào cũng cao to khỏe mạnh, trên người mang theo lệ khí, mắt ưng nhìn chằm chằm khách nhân lui tới, người qua đường đều bị làm cho sợ đến dạt về phía đường bên kia.
Lại có vài người ăn mặc như tiểu nhị cúm rúm đứng bên cạnh đám đại hán, Thôi Nguyên nào hay biết có chuyện gì xảy ra, chỉ dừng xe lại từ xa hỏi han: “Tiểu nhị ca, khách điếm hôm nay còn nhận khách không? Tiểu chủ nhân nhà ta vội vàng tìm chỗ nghỉ, nơi này không được thì chọn chỗ khác.”
Bọn tiểu nhị không dám lên tiếng, một đại hán ngoài cửa quét mắt nhìn lão, trầm giọng nói: “Ngươi nói giọng kinh thành rất chuẩn, nhìn y phục là hạ nhân nhà quan, chủ nhân là vị nào? Ngươi nói trên xe là tiểu chủ nhân nhà ngươi, vì sao vết bánh xe lại sâu như vậy, càng giống chất đầy hàng hóa?”
Hắn vừa hỏi xong thì lầu trên khách điếm truyền ra vài tiếng động vang dội, giống như có người lật bàn lại có người hò hét, chỉ là cách mấy lớp cửa nên nghe không rõ.
Thôi Nguyên càng nghĩ càng thấy không đúng, có chút hối hận nghe người chỉ dẫn đến chỗ này, liền run lên dây cương nói: “Nếu khách điếm của các ngươi không nhận khách chúng ta liền đi, hà tất tra hỏi như tội phạm. Tiểu chủ nhân là ta là đệ tử quan gia chính kinh, há có thể tùy tùy tiện tiện bị gọi ra thẩm vấn.”
Trong lòng lão có chút tức giận lại không muốn đa sự, liền quay đầu ngựa muốn tránh khỏi nơi này. Đại hán kia ra dấu một chút, đám người vội vàng chặn trước đầu ngựa, nhàn nhạt nói: “Cẩm y vệ đang phá án tại đây, chính các ngươi đυ.ng vào còn bộ dáng khả nghi, không nói rõ cũng không được đi rồi.”
Hắn đi tới trước vài bước, vén vạt áo để lộ thanh tú xuân đao dài nhỏ, lay lay trước mặt phụ tử hai người.
Thôi Nguyên ở trong kinh từng thấy cẩm y vệ xét nhà, nhất thời xanh mặt, run giọng nói: “Đại nhân, thiếu gia nhà ta là trưởng tử của Hộ bộ Vân nam ti Thôi Lang trung, hôm nay vẫn là lần đầu xuất môn. Chúng ta muốn trở về lão trạch Thiên An nên mang theo nhiều hành lý, do đó vết bánh xe mới sâu như thế, hoàn toàn không liên quan đến cường đạo đại nhân muốn tìm!”
Đại hán kia trầm ngâm một hồi, lại nói: “Là nhi tử của Thôi Lang trung? Có lộ dẫn (một loại giấy phép đi đường) trong người?”
Thôi Nguyên lập tức lấy lộ dẫn từ trong tay áo ra, còn moi một đỉnh bạc nguyên kín đáo đưa đến. Cẩm y vệ nọ không chịu nhận bạc, xem xong lộ dẫn liền trả lại, khoát tay nói: “Xem như các ngươi vận khí không tốt, chạm phải Thiên Hộ nhà ta phá án tại đây, trước khi bắt được yêu nhân ta cũng không thể để các ngươi ly khai, cứ ở đây chờ thôi.”
Thôi Nguyên không ngừng kêu khổ, khẩn cầu: “Trên người thiếu gia nhà ta có thương tích, trời lại nóng như vậy, thiếu gia bị giam trong xe chỉ sợ vết thương trở nặng, như vậy sẽ mất mạng!”
Cẩm y vệ buồn bực nói: “Tiểu thiếu gia nhà ngươi đắc tội người nào lại phải hồi hương tị nạn? Ta vì sao không nghe nói gần đây có huân thích hay đại thần nhà ai kết thù với kẻ khác chứ.”
Phụ tử họ Thôi là gia nô, cũng không thể nói chủ nhân nhà mình bất công kế thê ấu tử, đem nguyên đích trưởng tử đánh thành như vậy, đành phải đỏ mặt mà nghẹn. Tên cẩm y vệ kia cũng không hỏi tiếp, phất tay ra hiệu hai người bên cạnh tiến lên kiểm tra.
Hai cẩm y vệ khác lập tức vòng qua thùng xe, gõ nhẹ vào cửa, khá lễ nghi nói: “Người trong xe chính là Thôi đại công tử? Thỉnh xuống xe gặp mặt, chúng ta phải tra bên trong một chút.”
Cửa xe chậm rãi đẩy ra, bên cạnh cánh cửa để lộ năm ngón tay trắng nhợt thon dài, sau đó lại là nửa gương mặt trắng nhợt mang theo bệnh khí. Gương mặt cũng tái nhợt như bàn tay, hai gò má sốt đến đỏ bừng, tuy rằng bị thùng xe và vạt áo che đi hơn phân nửa thế nhưng mi mục lộ ra lại chớp động minh diễm như ngọn lửa, nhất thời chiếu sáng ánh mắt của những người đang nhìn.
Mắt của y giăng đầy tơ máu, chóp mũi cũng có chút hồng, mang theo chút lệ quang nhìn hai gã cẩm y vệ kia cười cười, giọng khàn đặc nói: “Xin lỗi, ta cuộn mình trong xe cả đường đi, chân có chút tê, phiền hai vị đợi ta một chút.”
Hai người nhìn bộ dạng của y, quả thực cảm thấy vừa rồi mình hoài nghi người này là phỉ đồ có chút khinh nhờn, vẻ mặt ôn hòa nói: “Đừng lo, trên người thôi công tử không phải có mang thương tích sao, đừng quá cứng rắn chống đỡ, để bọn tiểu nhân đỡ ngài.”
Nói xong liền mở cửa xe, giúp y đi xuống.
Thôi Tiếp đã ủ trong xe một đường, mặc dù bản thân một mực đọc sách không quá có cảm giác, thế nhưng bắp thịt trên đùi đã bị căng đến khó thể cử động. Mãi đến khi bị người xốc lên y mới cảm thấy hai đùi căn bản giống như bị tách khỏi thân thể, vừa tê vừa đau, chân vừa chạm đất thiếu chút nữa quỳ xuống.
May mà bên cạnh còn người giúp đỡ, y vịn lấy thân xe, cố gắng kéo chân bước ra vài bước. Hai gã cẩm y vệ kia còn muốn kiểm tra bên trong, thấy bộ dạng lung lay sắp đổ này của y liền chủ động đề nghị: “Thôi công tử cũng không tất phải đứng tại đây, cứ gọi hạ nhân đỡ vào trong nghỉ ngơi một chút, đợi Thiên Hộ đại nhân bắt xong yêu nhân lại tính toán tiếp.”
Thôi Tiếp liền chắp tay nói tạ ơn, đỡ lấy thùng xe chậm rãi lê chân về phía trước, Phủng Nghiễn vội vàng nhảy xuống xe dìu y, trong tay còn cầm túi giấy phụ thân giao cho, kín đáo dúi vào tay hai người nọ.
Nào ngờ hai tên Giáo úy đều không chịu thu, cười khổ nói: “Tạ Thiên hộ quy củ nghiêm khắc, chỗ này ta thu mấy lượng bạc vụn của các người còn không mua được một bầu rượu tốt, trở về lại phải chịu phạt, không đáng. Cứ đỡ tiểu chủ nhân nhà người vào đi thôi.”
Thôi Tiếp nói một tiếng “Vất vả!”, lại tựa vào người Phủng Nghiễn đi về phía trước, vừa mới đến phụ cận đại môn, lầu hai khách điếm chợt truyền đến một tiếng nổ vang, sau đó là khung cửa sổ nặng nề rơi xuống.
Hai người bọn họ bị đồ vật bỗng nhiên rơi xuống làm sợ đến dừng chân, hướng lên trên nhìn lại, từ cửa sổ bị đá ra kia lập tức có một hán tử gầy gò niên kỷ chừng bốn mươi lao ra, nhẹ nhàng đáp đất, tay phải cầm một chuôi uy đao (Kiếm nhật theo cách gọi của thời này), đầu ngón chân đạp một cái vọt thẳng về phía chủ tớ bọn họ. Một nam tử trẻ tuổi mặc duệ tát[1] màu xanh đậm theo sau vọt đến bên cửa sổ, dựa vào song nhìn một chút, khẽ phất tay với người phía sau, nghiêng người nhảy xuống theo.
Phủng Nghiễn sợ đến thét to, Thôi Tiếp cũng có chút tɧác ɭoạи tưởng đã xuyên vào phim võ hiệp, ngẩng người nhìn bọn họ, thẳng đến khi người trước mặt vọt tới mới phản ứng kịp, theo bản năng đẩy Phủng Nghiễn sang chỗ khác.
Người nọ nhìn cũng không nhìn Phủng Nghiễn, trường đao trên tay phải gác lên cổ Thôi Tiếp, thân thể vừa chuyển liền dùng cả cánh tay kẹp lấy y.
————-
1/ Duệ tát: Là một loại phục sức dân tộc của TQ, xuất sư từ Mông Cổ. Vương Thế Trinh ở Triều Minh từng tả lại trong《Cô bất cô tập》Các loại Hồ phục, có thể ngắn tay hoặc không tay. Nếu là áo ngoài gián đoạn, phía dưới có vạt ngang, đi xuống lại là nếp gấp thẳng, tay dài rộng thì gọi là Duệ tát.
Duệ tát được mặc rộng rãi vào thời Minh trong giới quan lại, thị vệ, thậm chí Hoàng đế cũng có thường phục là duệ tát. Sau này đến hậu kỳ phạm vi từ từ mở rộng, kiểu dáng biến hóa không ngừng, đồng thời kết hợp với Hán phục truyền thống, cuối cùng trở thành một bộ phận y phục của người Hán. Dưới thời Vĩnh Lạc được Hoàng đế ưu ái, tay áo hẹp sửa thành tay áo tỳ bà.