Xuyên Đến Đại Minh: Con Đường Khoa Cử Của Thôi Tiếp

Chương 5: Hỗ trợ

Thôi Tiếp bắt lấy cánh tay đang siết cổ mình, cố sức kéo ra ngoài, hung đồ liền xoay người chuôi dao gõ mạnh lên xương quai xanh của y một cái, ra hiệu y chớ loạn giãy dụa. Phủng Nghiễn nằm trên mặt đất thấy y bị đánh liền khóc kêu một tiếng “Đại ca”, chỉ hận không thể nhào tới thế chỗ, Thôi Nguyên cũng từ xa xông đến, quỳ trên mặt đất khổ cầu cẩm y vệ cứu tiểu chủ nhân nhà mình.

Những đại hán mặc trang phục cẩm y vệ đã sớm tuốt đao chỉ về phía giặc cướp, chậm rãi áp sát, thế nhưng rốt cục vẫn cố kỵ người đang bị bắt giữ là nhi tử Lang trung Hộ bộ, cũng không dám trực tiếp động thủ.

Nam tử thanh y vừa nhảy từ trên lầu xuống đứng cách bọn họ chừng mười bước, trên tay cầm tú xuân đao, thần sắc nhàn nhạt nói với hung đồ: “Từ tổ sư, Tứ đại thiên vương của Bạch Liên giáo các ngươi đều đã sa lưới, Đề kỵ cẩm y vệ hiện tại đang lục soát sào huyệt nơi bến tàu, ngươi còn muốn chạy đi đâu?”

Bạch Liên giáo! Kia không phải là tổ chức tà giáo trứ danh chuyên môn khởi nghĩa, ở triều đại nào phản triều đại đó sao?!

Thôi Tiếp không nhịn được liếc nhìn gã gọi là Từ tổ sư kia, hắn ta đầy mặt oán khí, tay phải gắt gao siết cổ y, ghé vào tai y quát nhỏ: “Ta chỉ cầu chạy khỏi nơi này, không muốn đả thương nhân mạng. Ngươi là nhi tử đại quan đi? nếu muốn sống mau bảo đám cẩm y vệ kia nhường đường, ngươi theo ta lên xe tiễn ta một đoạn!”

Cẩm y vệ trước đó muốn soát xe lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Thiên hộ đại nhân, đây là nhi tử của Lang trung Hộ bộ Vân Nam ti Thôi Các, đang trên đường xuất kinh hồi tổ trạch tại Thiên An, vô tình chạm phải cẩm y vệ đang ban sai nên thuộc hạ liền giữ bọn họ lại.”

Tạ Thiên hộ gật đầu, đứng tại nơi đó, giơ đao nói: “Đừng nói y chỉ là nhi tử của phẩm quan, cho dù bản thân Thôi Lang trung có rơi vào tay ngươi cũng chỉ coi như tận trung báo quốc. Ngươi nếu gϊếŧ hắn cũng chỉ xem như thêm một cọc tội danh, trốn không khỏi tội chết. Bạch Liên giáo các ngươi không phải vẫn luôn tự xưng tế thế an dân, hiện tại sắp chết đến nơi còn muốn gây sát nghiệp sao?”

Hắn thần sắc lạnh lùng, bất quá khóe môi trời sinh hơi nhếch lên, khi nói chuyện cũng nhẹ giọng chậm rãi, hệt như đang tán gẫu cùng vị Từ tổ sư kia.

Đáng tiếc Từ tổ sư không nhàn nhã như vậy, cánh tay siết cổ Thôi Tiếp càng thêm căng chặt, quát to: “Tế thế an dân? Gϊếŧ đám cẩu quan và tay sai các ngươi chính là tế thế an dân! Chúng ta đều là những cư sỹ nhân thiện niệm Phật bái Bồ tát, triều đình lại vô duyên vô cớ muốn đoạt mạng chúng ta, lẽ nào chúng ta nên cúi đầu mặc người chém gϊếŧ? Nếu ngươi lại dám tiến lên, ta trước hết sẽ chém cánh tay của tên tiểu cẩu tử này!”

Tạ Thiên hộ than thở: “Đáng tiếc. Thôi tiểu quan nhân cứ yên tâm, công lao hy sinh vì nước lần này của người bổn quan nhất định sẽ thượng tấu chương giúp người thỉnh công, Thiên tử anh minh nhân từ, sẽ thi ân với Thôi Lang trung.”

Thôi Tiếp ho khan hai tiếng, cười khổ nói: “Vậy đa tạ hảo ý của đại nhân, bất quá ngài có thể giúp ta đổi một ân điển, thỉnh Hoàng thượng biểu dương thân mẫu của ta chăng?”

Ánh mắt Tạ Thiên hộ rốt cục chuyển lên mặt y, khóe môi hằn lên càng sâu, gật đầu nói: “Khó gặp công tử thâm minh đại nghĩa, Tạ mỗ tại đây đáp ứng, nhất định sẽ thay người cầu đến.” Nói xong tay phải cầm đao, tay trái phất nhẹ, mang theo cẩm y vệ ồ ạt tiến lên.

Từ tổ sư cắn răng nói: “Hảo hảo, ngươi không sợ chết, ta liền trước hết thành toàn ngươi, bắt ngươi đền mạng cho huynh đệ bổn giáo!”

Trước đó hắn vì thuận tiện bắt giữ Thôi Tiếp, chỉ dùng cánh tay khóa trụ cổ y, mũi đao hướng ra ngoài, nếu hạ sát tâm liền phải chuyển tay đổi một tư thế chém người. Ngay khi hắn còn đang chuyển đao, Thôi Tiếp bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, lớn tiếng thét: “Bạch Liên thánh mẫu!”

Từ tổ sư vô thức nhìn theo, tay cũng dừng lại trên không trung một chút. Thôi Tiếp nhân cơ hội đẩy tay hắn ra, đầu dùng sức đập mạnh về sau, cũng không biết va phải chỗ nào chỉ cảm thấy bản thân đau đến choáng váng, ngay cả vết thương trên đùi cũng bị động đến. Hai chân y mềm nhũn, cả người rơi phịch xuống đất, ngay cả cánh tay của Từ tổ sư cũng bị kéo xuống.

Thân thể Từ tổ sư theo lực kéo của y chúi về phía trước, thanh đao trong tay suýt nữa không thể nắm vững, xiên xiên xẹt qua bả vai Thôi Tiếp, mở ra một đường máu nhợt nhạt. Thế nhưng lúc này mông của Thôi Tiếp đã hung hăng đập lên đường đá, vết thương đau đến tận tim, căn bản không cảm giác được chút vết thương nhỏ như vậy. Sau khi rơi xuống đất y còn lập tức lăn một vòng sang bên, đổi thành tư thế nằm sấp mới coi như yên ổn.

Một chuỗi hành động này đã hao hết sức lực và độ nhẫn nại của y, cho dù Từ tổ sư lại giơ đao chém xuống y cũng không còn lực chống cự.

Từ tổ sư bị đập đến chóng mặt hoa mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống, đao cũng thiếu chút nữa tuột tay, khó khăn lắm mới lau hết nước mắt, lập tức phát hiện đám cẩm y vệ kia đã bao vây tầng tầng, mà tú xuân đao của Tạ Thiên hộ càng là dừng tại trước mắt.

Hắn tự biết đã không còn đường trốn chạy, trong lòng căm hận Thôi Tiếp đến tận xương tủy, cũng không quản sẽ bị trường đao xuyên ngực, mạnh mẽ hướng về phía Thôi Tiếp chém xuống.

Thế nhưng hắn còn chưa thành công đã có thanh tú xuân đao dài nhỏ lướt ngang không trung, va chạm với thanh đao trên tay Từ tổ sư, một tiếng kim chúc va chạm giòn vang, đẩy chuôi đao lệch đi một đoạn. Tú xuân đao lại lướt theo lưỡi đao của kẻ địch, róc tận xương thịt, một chiêu phế đi cánh tay đối phương.

Đám cẩm y vệ còn lại lập tức xông lên chế trụ Từ tổ sư, Tạ Thiên hộ thu đao vào vỏ cúi người kéo Thôi Tiếp một chút, khóe miệng vẫn là như cười như không cong nhẹ, ôn thanh nói: “Xem ra ta không cần thay công tử thỉnh ân điển nữa, bất quá việc hôm nay công lao hỗ trợ cẩm y vệ tróc nã Từ tổ sư của Bạch Liên giáo ta sẽ đúng thật trình báo, không khiến người chịu oan trận kinh hách này.”

Vết thương trên đùi Thôi Tiếp đã bị vỡ ra, lúc này quần cũng đã ướt, chỉ là bởi vì xiêm y rộng thoáng nên không hoàn toàn hiện ra, chỉ là từ chỗ bị thương đã hoàn toàn mất đi tri giác, không thể đứng dậy được.

Tạ Thiên hộ kéo y một chút, cảm thấy đối phương quá mức nặng nề trước hết là có chút kỳ quái, tiện thể nhớ ra y chỉ là một thư sinh, niên linh cũng nhỏ, gặp phải loại sự tình này khó trách cả người tê liệt, liền ngồi xuống dìu y đứng dậy, cười nói: “Vừa rồi lá gan của ngươi không phải rất lớn sao, ngay cả tổ sư của Bạch Liên giáo cũng dám gạt, lúc này sao lại sợ hãi rồi? Ta chỉ nghe nói Bạch Liên giáo tin Di Lặc, Bạch Liên thánh mẫu kia lại là cái gì, ngươi từ đâu nghe được?”

Trong phim không phải nói Bạch Liên giáo sẽ có Bạch Liên thánh mẫu sao? Không lẽ y nhớ lầm, thật ra là thánh nữ?

Thôi Tiếp không quá xác định, hơi liếc nhìn Từ tổ sư đã bị trói thành bánh chưng gần đó, nhìn thấy trên mặt hắn cũng là vô cùng mờ mịt liền hơi rũ mi mắt, chột dạ nói: “Tại hạ cũng không biết bọn họ có hay không, chẳng qua cảm thấy vạn vật đều là âm dương tương xứng, có tổ sư hẳn phải có thánh mẫu xứng đôi, thuận miệng gọi ra mà thôi.”

Cẩm y vệ đều nở nụ cười, chỉ có Phủng Nghiễn xông lên vừa ôm được người liền khóc: “Đại ca, thương thế của đại ca lại vỡ ra rồi! Cầu đại nhân trước hết để công tử nhà ta vào điếm nghỉ ngơi, dung chúng ta tìm một lang trung đến xem vết thương đã!”

Tạ Thiên hộ nhìn theo ánh mắt Phủng Nghiễn mới phát hiện trên vạt áo thiếu niên hiện ra vết máu, hóa ra hai chân y không phải do sợ mới mềm mà là do bị thương nặng mới không trụ được. Khóe miệng hơi cong lên của hắn lập tức mím lại, quét mắt nhìn Phủng Nghiễn, cau mày hỏi: “Công tử nhà ngươi là nhi tử Lang trung Hộ bộ, làm sao lại bị thương thành như vậy? Ai dám lạm thi trượng hình với nhi tử quan viên kinh thành? Lão gia các ngươi cũng hồ đồ, còn không biết kiện cáo lên Hình bộ hay Đại Lý tự, ngược lại để nhi tử mang thương xuất kinh.”

Phủng Nghiễn lúc này mới nhớ tới chuyện đó, run giọng nói: “Không… đây là đại nhân nhà ta hạ lệnh đánh công tử thành như vậy, chỉ vì trước đó công tử ở trong hoa viên đẩy ngã nhị công tử, lão gia ngại người không có huynh đệ hữu ái nên bảo hạ nhân đánh người một trận, đuổi khỏi kinh thành…”

Khóe miệng Tạ Thiên hộ càng thêm mím chặt, phân phó thủ hạ: “Gọi người nâng sập gụ đến đây, đưa Thôi tiểu công tử vào khách điếm, lại gọi một kẻ lanh lợi mang theo danh thϊếp của ta về kinh thỉnh Lưu thái y của Vĩnh Hòa đường đến xem thương tích cho công tử.” Lại nhìn về phía thiếu niên nói: “Chúng ta cũng không tiện quản gia sự của các vị, bất quá cẩm y vệ nói thế nào cũng có vài phần danh dự, ngươi viết một phong thư nói với Thôi Lang trung, ta sẽ thay ngươi đưa đến, miễn cho lệnh tôn sau này trách cứ ngươi bất tuân phụ mệnh, trên đường dây dưa tại Thông Châu.”

Lập tức có người dâng lên giấy bút, Phủng Nghiễn thông minh lập tức cúi người, để cẩm y vệ đặt giấy bút lên lưng mình, làm bàn cho Thôi Tiếp viết chữ.

Thôi Tiếp nhận bút, một tay đè giấy, bàn tay đặt giữa không trung nửa ngày không dám hạ bút —— y còn chưa thấy qua bút tích nguyên chủ, mà kỹ năng viết bút lông của y từ sau khi phụ mẫu qua đời liền không nghiêm túc trui rèn, nhiều lắm cũng chỉ là giúp trường học viết vài tờ thông cáo hay giấy khen gì đó, nếu vừa viết liền lộ sơ hở thì phải làm sao đây?

Y gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, cổ tay cũng run rẩy.

Tạ Thiên hộ ở bên cạnh vẫn luôn quan sát y, cảm giác thiếu niên này từ đùi đến cánh tay đều không ngừng run rẩy, cho là y bị thương quá nặng khí lực không đủ, liền nhận lấy bút, nói: “Viết chữ cũng hao tổn sức lực, lát nữa liền để thuộc hạ đưa một bái thϊếp của ta đến quý phủ đi thôi. Công tử cứ ở lại nơi này an tâm tĩnh dưỡng, không cần lo lắng tôn ông tức giận —— thiên hạ này còn không có đạo lý hỗ trợ Hoàng mệnh lại bị vấn tội.”

Phụ tử Thôi Nguyên trợn to mắt nhìn Tạ Thiên hộ, đều ngóng trông hắn có thể giúp khuyên nhủ lão gia nhận thiếu gia trở về. Chỉ có Thôi Tiếp không quá muốn trở lại cũng không tiện nói thẳng, liền đem lý do trước đó Phủng Nghiễn dùng để khuyên mình ra bao biện: “Đa tạ hảo ý của Thiên Hộ đại nhân, bất quá Thiên An cũng là tổ trạch nguyên quán của ta, so với trong kinh càng thêm thanh tịnh, về đó đọc sách thi cử cũng đều dễ dàng hơn.”

Tạ Thiên hộ liếc nhìn y một chút, thấy y thần sắc thông thấu hoàn toàn không có ý oán giận, tựa hồ thật sự cảm thấy về tổ trạch tốt, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn, nhíu mày nói: “Đã như vậy, ta thay ngươi an bài một chút.”

Lúc này tiểu nhị khách điếm đã đưa sập gụ đến, Tạ Thiên hộ liền đỡ Thôi Tiếp lên trên, lui ra phía sau một bước, nói: “Ta có Hoàng mệnh trong người, phải áp giải những yêu nhân này trở về phụng chỉ, liền không lưu lại thêm nữa. Thôi tiểu công tử cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyên cần đọc thi thư, tương lai đợi nhập kinh tái kiến.”

Thôi Tiếp nằm dài trên sập gụ, ngay cả chấp tay cũng không quá thuận tiện, chỉ hướng về phía hắn gật đầu: “Đa tạ Thiên hộ chiếu cố, tại hạ không tiện đứng dậy, liền ở nơi này chúc Thiên Hộ cùng chư vị đại nhân thuận buồm xuôi gió, tiền độ tựa cẩm.”

Cẩm y vệ mang áp giải đầu lĩnh Bạch Liên giáo nghênh ngang rời đi, bên ngoài khách điếm lần nữa trở nên sinh động. Lão bản tự mình an bày thượng phòng cho Thôi Tiếp, ngay cả tiền trọ cũng không chịu thu, còn mời danh y địa phương đến giúp y trị thương, chuyên một dành riêng một cái bếp giúp y sắc thuốc.

Thôi Tiếp băn khoan, bảo Phủng Nghiễn tính toán trả tiền đủ số, lão bản lại một mực không thu, tự đến trước giường của y nói: “Lúc trước là tiểu điếm sai sót để thủ lĩnh Bạch Liên giáo lẫn vào, đây là tội danh mất mạng. Nếu không nhờ tiểu quan nhân giúp đỡ bắt lấy yêu nhân hơn nữa còn vì vậy thụ thương phải ngụ lại trong điếm, vị Thiên Hộ kia sao có thể dễ dàng buông tha như vậy? Hôm nay nếu để Từ tổ sư chạy thoát, đừng nói cái khách điếm này không thể tiếp tục mở cửa, ngay cả trên dưới người trong điếm cũng đều phải bị áp vào đại lao Bắc Trấn Phủ ty chịu lột vài lớp da. Tiểu quan nhân là ân nhân của chúng ta, chỉ cần yên tâm ở lại, nghìn vạn lần đừng nhắc tới chuyện trả tiền.”

Khách điếm này mở tại nơi tất yếu qua lại của vận hà thông bắc địa, chuyện làm ăn lại hưng thịnh như vậy, phía sau nhất định có chỗ dựa trong quan phủ. Chỉ cần không phải thật sự có cấu kết với Bạch Liên giáo, cẩm y vệ cũng không thể tùy tiện bắt người.

Bất quá đối phương đã nguyện ý chiếu cố hắn, Thôi Tiếp cũng liền tiếp nhận hảo ý của bọn họ, an tâm ở lại.

Phụ tử Thôi Nguyên đem hành lý dời vào khách phòng, đệm chăn gối đầu đều đổi thành vật nhà mình, lại mượn lão bản một tấm bình phong che trước giường. Sớm tối khi mở cửa sổ Phủng Nghiễn đều đặt một mảnh hương hoàn hoa hạnh, nương gió đem mùi thơm triền miên ủ khắp trong phòng.

Cả người Thôi Tiếp đều là vết thương, trong mũi vẫn tràn ngập vị thuốc đông y và huyết tinh, bỗng nhiên hít vào một hơi không khí mát ngọt như vậy lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, cơn đau tựa hồ cũng giảm đi đôi chút.