Một giấc này của Thôi Tiếp ngủ đến hoàn toàn không an ổn, trong mộng vài lần quay về chạng vạng ngày hôm đó, nghe đám bạn ôn thần chỉ điểm những việc cần chú ý sau khi xuyên việt.
Y vốn muốn nói mình cũng không muốn xuyên, thế nhưng vừa mở miệng ba người bạn cùng phòng đã ở chung ký túc xá bốn năm đột nhiên toàn bộ biến mất, xung quanh toàn là hắc ám, trong tay của y lại nhiều thêm hai món đồ —— một quyển sổ tay hóa học cổ đại và một cái ổ cứng di động màu đen.
Y cúi đầu nhìn quyển sổ tay hóa học, quyển số kia liền tự mình lơ lửng giữa không trung, ổ cứng cũng rơi xuống một bên, đợi đến khi y nhìn sang lại tự mở ra một cửa sổ trước mặt, bên trong sắp xếp chỉnh tề hơn 10G tư liệu, bắt đầu từ ngự tỷ đến loli (Phân loại AV) một thứ đều không thiếu, còn có mấy văn kiện cất giấu cả đống file TXT tiểu thuyết mạng.
Đây là mộng hay phúc lợi xuyên việt?
Thôi Tiếp không muốn xem bộ sưu tập phim của bạn cùng phòng, vậy nên vươn tay cầm quyển sổ hóa học lật ra vài tờ, bên trong có hình có chữ, mấy chương trước là luyện kim thuật, từ kỹ thuật đến phối phương thậm chí cả giảng giải phản ứng hóa học đều vô cùng toàn vẹn, bất quá y cẩn thận xem một chút, trên cơ bản thì một công thức cũng đều không hiểu.
Quá chân thật! Quá thực tế!
Y sợ đến mức giật mình tỉnh lại, vừa trợn mắt đã nhìn thấy đệm giường màu mè rực rỡ, y vẫn đang nằm trên giường, hai tay đặt xuôi theo người, lòng bàn tay trống không chẳng có thứ gì.
Hóa ra là mộng.
Y quả nhiên đã xuyên vào cơ thể của một người cổ đại, những thứ của hiện đại một cái cũng không mang theo. Lúc này y ngược lại có chút hoài niệm quyển sổ hóa học kia, cho dù nội dung bên trong xem không quá hiểu lắm, thế nhưng dù sao cũng là thứ của hiện đại, nhìn thôi cũng thấy thân thiết.
Y vừa nghĩ đến sổ hóa học, quyển ‘Sổ tay hóa học cổ đại’ kia bỗng nhiên liền xuất hiện trong tầm mắt của y, khiến y sợ đến mức thiếu chút nữa đã bật dậy. Nhìn đám tiểu tư và vυ' già đang làm việc xung quanh cũng có chừng sáu bảy người, may mà đều đang chuyên tâm thu dọn đồ đạc, không ai chú ý hay phát hiện dị trạng của y.
Bản thân Thôi Tiếp có chút chột dạ, quay đầu nhìn nhóm nô tài đang thu dọn đồ đạc.
Vừa hơi phân thần như vậy, quyển sổ tay kia liền biến mất khỏi mắt y, vậy nên y lại dụi đầu vào trong gối, tập trung tinh thần nghĩ về quyển sổ tay hóa học nọ, trước mắt rất nhanh hiện ra hình chiếu của thứ kia.
Sau khi thử qua vài lần, y rốt cục xác nhận hai thứ mà bạn cùng phòng cho đã theo y cùng xuyên tới, chỉ cần y tập trung tinh thần nghĩ đến chúng nó là có thể kêu gọi ra trước mặt, dùng ý niệm lật trang sách hoặc mở ra văn kiện trong ổ cứng.
Đây đại khái là bởi vì lúc y bị điện giật chết, hai thứ đồ kia cũng đồng thời bị dòng điện truyền qua? Thôi Tiếp kéo ra ký ức sau cùng trước khi ngất đi —— ánh sáng hồ quang màu lam bắn ra từ laptop, xẹt ngang sổ tay hóa học và ổ cứng di động truyền vào tay y. Lúc đó y hẳn là đã bị điện giật chết, linh hồn ly thể xuyên đến thế giới này, mà hai thứ kia cũng theo sau đồng hành cùng.
Bất quá cái laptop mở đầu cho ánh sáng hồ quang kia vì sao lại không cùng xuyên qua? Trong máy tính của y còn lưu trữ rất nhiều tư liệu văn học cổ, nếu như thực sự xuyên qua còn hữu dụng hơn hai thứ này rất nhiều!
Người khác xuyên qua nếu không phải mang theo không gian chính là mang theo hệ thống, còn đính kèm thương thành có thể giao dịch những vật tư giá rẻ ở những vị diện khác. Đến chỗ y lại khen ngược, đừng nói trí năng cao cấp, ngay cả một cái laptop cài win 10 cũng không mang theo được, chỉ có một quyển sổ tay hóa học xem không hiểu cùng với cái ổ cứng di động trang bị đầy đủ phế liệu đồi trụy…
Quên đi, đi một bước xem một bước thôi.
Cha mẹ y đều mất, mấy năm nay đều là ăn nhờ ở đậu, thế nhưng y không phải cũng có thể vừa học vừa làm tích cóp đủ học phí, thậm chí thi đậu công việc trong trường sao? Hiện tại trong tay ít nhất có một quyển sổ tay hóa học, không luyện ra được sắt thép cũng có thể luyện chút đan dược gì đó, làm đạo sỹ cũng không tồi, tương lai tìm cách ly khai khỏi cái nhà này, tới chỗ nào lại không thể kiếm một ngụm cơm chứ.
Nghĩ như vậy, y ngược lại ổn định tâm tình, nhắm mắt tập trung tinh thần triệu hồi quyển sổ tay hóa học cổ đại ra xem.
Nhìn kỹ mới phát hiện, trong sách mặc dù có không ít công thức nhưng cũng có phối phương đơn giản, lưu trình công nghệ, chỉ cần mặc kệ nguyên lý phía trước, chọn lọc những thứ có thể hiểu mà xem cũng coi như thú vị. Y dần dần xem đến nhập tâm, gặp được nội dung thực dụng liền cố gắng ghi nhớ, thi thoảng xem không hiểu lại nhíu mày suy tư, đem toàn bộ tinh thần đều tập trung vào trang sách rồi thì cơn đau trên thân thể cũng chậm rãi mơ hồ, so với khi vừa tỉnh lại còn dễ chịu hơn nhiều.
Thế nhưng theo người ngoài xem ra, bộ dạng này của y giống như bị thương nặng hôn mê, thỉnh thoảng đau đến quá mức còn nhíu mày, trong mộng cũng không an ổn.
Tiểu tư mang thuốc tới cho y nhìn thấy bộ dạng này cũng không khỏi có chút bận tâm, sờ sờ trán y nhỏ giọng gọi: “Đại ca, tới giờ uống thuốc rồi.”
Thôi Tiếp từ sớm đã nghe được tiếng bước chân, liền mở mắt đưa tay đón chén thuốc, bất quá tiểu tư cũng không đưa cho y mà tự mình dùng muỗng múc thuốc, thổi lạnh rồi đưa vào miệng y, vừa đút vừa nói: “Đại ca, lần này người gây họa lớn, trên trán Nhị ca bị đập đến sưng một khối to như quả hạch, tuy là nương nói không phải do ngươi sai, thế nhưng lúc này đa lại hạ tử lệnh hôm nay liền đưa người về lão trạch. Hơn nữa chỉ cho đa của tiểu nhân theo người trở lại, kẻ khác đều không thể đi cùng, nói phải rèn tính tình cho người “
Cái gì cha ngươi cha ta, nhà này vì sao lại nhiều đa như vậy chứ? Thôi Tiếp hơi cau mày, uống muỗng thuốc được đưa tới bên môi, chậm rãi khai thác tin tức: “Vết thương của Nhị đệ làm sao rồi? Khi đó ta cũng không biết thế nào lại va vào đệ ấy, vốn đang định đi thăm nom, trực tiếp tạ lỗi, thế nhưng hiện tại lại không thể cử động cũng chỉ hỏi được từ ngươi. Sau khi đệ ấy ngã xuống hạ nhân có chú tâm chăm sóc, đại phu lại nói thế nào?”
Tiểu tư không ngờ được tim y đã đổi, lập tức thành thật đáp: “Nhị ca vẫn ngủ mê man, đại phu nói có va phải ót nên mở mấy phương thuốc. Lúc Nhị ca bị ngã đang cùng Đại ca nói chuyện trong vườn, phảng phất là về chuyện đọc sách tiến học gì đó, tiểu nhân nghe không hiểu. Nhị ca còn dẫn theo mấy vị tỷ tỷ, tiểu nhân chỉ có thể trốn ra chỗ xa, sau lại không biết vì cái gì chợt thấy Nhị ca chậm rãi ngã ra sau, người lại vươn tay không biết là muốn bắt hay muốn đẩy. Đợi khi tiểu nhân chạy đến những tỷ tỷ kia đã hô to gϊếŧ người, nói Đại ca cố ý đẩy ngã Nhị ca.”
Tiểu hài tử này nói chuyện cũng không tự phát hiện, bản thân đã đem tiền căn hậu quả nói ra được rõ ràng.
Phụ thân của nguyên chủ hôm qua có nói đến Quốc Tử Giám, lâm ấm, chọn quan… như vậy phụ thân nguyên chủ ít nhất cũng là quan thất phẩm mới có tư cách dùng lâm ấm đưa nhi tử vào Quốc Tử Giám. Nguyên thân và đệ đệ đều là người đọc sách, đều muốn tiến vào Quốc Tử Giám, thế nhưng phụ thân của bọn họ có thể vốn đã định đưa nguyên chủ vào Quốc Tử Giám, kế mẫu và đệ đệ muốn cướp cơ hội này liền cố ý dàn cảnh hãm hại nguyên chủ. Người làm phụ thân cũng không phân tốt xấu, dưới cơn nóng giận liền phạt trượng trưởng tử.
Hơn nữa còn là đánh chết, nếu không y cũng không thể xuyên đến đây.
Loại phụ thân cặn bã ngay cả tra cũng không thèm tra liền đem nhi tử đánh chết kia, kỳ thực kế mẫu chỉ cần thổi một chút gối đầu phong (lời đường mật bên gối, chỉ chuyện phụ nữ dùng nhan sắc ảnh hưởng đàn ông) liền có thể thu được danh ngạch lâm ấm, thế nhưng lại cố tình chọn một cách lấy mạng…
Y chỉ phải đi Thiên An hồi tổ trạch, mà nguyên chủ đã thật thật tại tại ‘về với tổ tiên’.”
Thôi Tiếp khẽ thở dài, tiếp nhận chén thuốc thổi thổi, sau đó một hơi cạn sạch, nói với tiểu tư: “Ta thấy mặt có chút nóng, ngươi mang cái gương qua đây.”
Tiểu tư ứng tiếng chạy ra ngoài, một hồi liền cầm gương đồng chạy tới dúi vào tay y: “Gương của Đại ca đã cho vào hành lý rồi, gương này tiểu nhân mượn của Mai Chi tỷ tỷ.”
Y cũng không thèm để ý cái gương này là của ai, tùy ý gật đầu, cầm lấy soi soi.
Gương đồng soi không quá rõ thế nhưng còn có thể nhận ra gương mặt này rất tương tự với y, cũng là mặt trái xoan, mắt phượng, môi dưới hơi dày, bất quá chóp mũi hơi cất lên có chút vô cùng thanh tú. Y kiếp trước sống đến tốt nghiệp Đại học, đường viền diện mạo đều đã nẩy nở, khuôn mặt góc cạnh lập thể, vóc dáng của thân thể này thoạt nhìn bất quá chỉ tương đương học sinh trung học, hai bên má còn mang theo chút bầu bĩnh trẻ con, cằm tròn trịa chưa trút hết vẻ non nớt.
Mà hấp dẫn ánh mắt y nhất cũng không phải gương mặt tương tự với mình này, mà là cái khăn sa đen đang đội trên đầu. Khăn sa vốn là thuộc về trang phục của đạo sỹ, từ Minh sơ đã được Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương định thành trang phục nhất định phải dùng của mọi người, sau khi đến Thanh triều mới không còn sử dụng nữa. Hiện tại nhìn thấy tấm khăn này y có thể xác định mình đã xuyên về Minh triều, về phần là dưới thời kỳ nào còn phải tìm cách hỏi han một chút.
Y hơi cân nhắc, chợt hỏi tiểu tư bên cạnh: “Ngươi sinh vào năm nào, hiện tại mấy tuổi?”
Tiểu tư cũng không nghi ngờ, mau lẹ đáp: “Tiểu nhân sinh vào năm Thành Hóa thứ năm, năm nay mười bốn, chỉ nhỏ hơn Đại ca hai tháng.”
Hài tử này và y đều sinh vào năm Thành Hóa thứ năm, lúc cổ nhân sinh ra đã được tính là một tuổi, như vậy hiện tại là năm Thành Hóa thứ mười tám?
Thời kỳ trị vì của Minh Hiến Tông Chu Kiến Thâm[1]?
Mấy triều đại Thành Hoá, Hoằng Trị, Chính Đức, Gia Tĩnh… đều coi như tương đối yên ổn, tránh khỏi Thổ Mộc bảo chi biến và đấu tranh chính thống dưới thời Cảnh Thái[2], cách Minh mạt Kim sơ chi loạn cũng còn vài thập niên, ngoại trừ trung gian ra một Trữ vương mưu phản thì cơ bản cũng coi như thái bình thịnh thế.
Tuy rằng y là người xuyên việt, thế nhưng cũng không dám tự tin có thể sống sót tốt đẹp trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vậy nên sau khi xác định mình xuyên đến một thời đại an ổn Thôi Tiếp vẫn thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo cao trong ngực cũng hạ xuống vài phần. Y đưa gương lại cho tiểu tư, thuận miệng hỏi một câu: “Lần này chúng ta đi Thiên An như thế nào, lão trạch còn có thể chứa người sao?”
Y không quá lo lắng, thế nhưng tiểu tư lại trưng vẻ u sầu: “Trong phủ chỉ cấp một chiếc mã xa, đa của tiểu nhân đã đi thắng xe, chỉ có ba người chúng ta lên đường. Sách và thuốc của Đại ca đều phải mang đi, hòm xiểng đều phải đưa theo vài món, nghe nói lão trạch bên kia đã lâu không người ở, cũng không biết hiện tại là thế nào.”
Nói nói, thấy Thôi Tiếp rũ mắt như đang suy tư, sợ y nghe đến khó chịu ảnh hưởng thân thể, lập tức tìm lời an ủi: “Kỳ thực Thiên An cách kinh thành không xa, giục xe vội vàng hai ngày liền đến. Lão trạch so với phủ đệ kinh thành còn lớn hơn, cũng là ở tại huyện thành không phải nơi hoang vắng gì. Chúng ta đến đó cũng không sợ chậm trễ đọc sách, những cử tử trong kinh không phải đều ngại kinh thành ầm ỹ, thích vào chùa ở nhờ để học hành hay sao? Chúng ta hồi hương yên yên tĩnh tĩnh đọc sách hai năm, so với đi Quốc Tử Giám còn tốt hơn đâu.”
Kỳ thực Thôi Tiếp cũng không ngại Thiên An xa, lại xa hơn có thể quá khoảng cách năm trăm năm đến hiện đại sao? Hơn nữa y là một người xuyên việt, cách thân nhân nguyên chủ xa một chút ngược lại càng an toàn.
Y vừa rồi chỉ vì sự lãnh khốc của người nhà này mà cười chê, cũng vì nguyên chủ vô tội chết oan mà thở dài. Một hài tử mười lăm mười sáu tuổi, vừa bị đánh trượng nặng như vậy, ngay cả thời gian tĩnh dưỡng cũng không cho liền ném về lão trạch không người, cái này cơ bản là cố ý lấy mạng của y. Nguyên chủ cho dù còn sống nhất định cũng bị hành trình mệt nhọc ép chết.
Tuy rằng người khác không biết Thôi Tiếp chân chính đã chết, thế nhưng trong lòng y lại rõ ràng cũng sẽ âm thầm nhớ kỹ —— Thôi gia một môn tam khẩu đều là hung thủ gϊếŧ người, vô luận là kẻ hạ lệnh trượng sát hay người âm mưu hãm hại phía sau… Một ngày nào đó y sẽ đòi lại công đạo cho tiểu Thôi Tiếp.
——–
1/ Minh Hiến Tông (9.12.1447 – 19.9.1487), là vị Hoàng đế thứ 9 của nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc. Ông cai trị từ năm 1464 đến năm 1487, tổng cộng 23 năm với niên hiệu là Thành Hoá nên còn gọi là Thành Hoá Đế.
Thời đại của ông được gọi là Thành Hóa tân kỳ, một thời kì thịnh trị phát triển kinh tế, văn hóa, chế độ pháp luật khoan thứ, giảm miễn tô thuế. Những thành tựu này khiến thời đại của ông được so sánh ngang với Nhân Tuyên chi trị
2/ Sự kiện Thổ Mộc bảo: Thổ Mộc bảo chi biến là cuộc chiến xảy ra vào ngày Nhâm Tuất (15) tháng 8 năm Kỉ Tị (1.9.1449) tại biên giới Đại Minh giữa quân đội nhà Minh và lực lượng của bộ lạc Ngõa Lạt (Oirat) Mông Cổ tại khu vực pháo đài Thổ Mộc (Thổ Mộc bảo). Trong trận chiến này, lực lượng nhà Minh vốn đông đảo hơn đã thất bại hoàn toàn trước đội quân của Ngõa Lạt do Dã Tiên thai cát chỉ huy, toàn bộ chỉ huy của quân Minh bị tiêu diệt hoặc bắt sống trong đó có Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn, hoàng đế đương triều của nhà Minh. Với việc toàn quân bại trận, hoàng đế bị bắt sống, Sự biến Thổ Mộc bảo được coi là thất bại quân sự lớn nhất trong lịch sử nhà Minh và là bước ngoặt đánh dấu sự thay đổi cán cân quyền lực ở biên giới phía Bắc Trung Quốc giữa nhà Minh và các bộ tộc gốc Mông Cổ.
Quân Minh thất bại nặng nề, tổn thất nhân sự rất lớn trong sự biến Thổ Mộc bảo. Minh Anh Tông chủ quan thiếu sự chuẩn bị và chỉ huy sáng suốt. Bản thân Dã Tiên cũng không ngờ rằng ông có thể giành được một thắng lợi lớn tới vậy trên chiến trường chỉ bằng chưa đầy 5.000 kỵ binh trong số 20.000 quân Ngõa Lạt tiến qua biên giới Trung Quốc.
Thổ Mộc bảo chi biến khiến vua Minh Anh Tông trở thành tù binh trong tay người Ngõa Lạt trong 1 năm. Nhà Minh trải qua cuộc khủng hoảng nặng nề. Dã Tiên bắt được Minh Anh Tông, muốn dùng làm con tin để đánh chiếm các thành trì đất đai của nhà Minh.
Được tin Anh Tông bị bắt, Bắc Kinh rơi vào tình trạng hỗn loạn vì trong thành chỉ còn khoảng 10 vạn quân và ngựa già yếu. Triều đình nhà Minh từng có ý kiến định dời đô về phía nam, nhưng Thượng thư Bộ Binh mới là Vu Khiêm cương quyết tử thủ tại kinh thành. Tôn thái hậu gấp gáp đối phó, lập em Anh Tông là Thành vương Chu Kỳ Ngọc lên làm vua mới, tức là Minh Đại Tông, lấy niên hiệu là Cảnh Thái và vọng tôn Anh Tông làm thái thượng hoàng. Minh Đại Tông phế chức Thái tử của Chu Kiến Tuấn, cải thành Nghi vương, rồi để con mình là Chu Kiến Tể lên thay. Phế Thái tử Chu Kiến Tuấn khi ấy phải nhẫn nhịn sống dưới sự cai trị của chú mình
Ngày 13 tháng 10 âm, quân Ngõa Lạt đánh thành Bắc Kinh. Quân Minh dưới sự chỉ huy của Vu Khiêm đã kháng cự mãnh liệt. Vu Khiêm đã bất chấp sự đe dọa của Dã Tiên và tiếp tục giữ vững Bắc Kinh. Dã Tiên cố sức đánh hơn 1 ngày không nổi, lại sợ viện binh quân Minh các nơi kéo đến chặn đường về, nên ngày 15 tháng 10 hạ lệnh nhổ trại lui về phía bắc. Phía Ngõa Lạt, ý định dùng Minh Anh Tông để mở rộng thế lực sau đó bất thành nên sang năm sau đành trả lại Anh Tông. Đến khi Mông Cổ Ngõa Lạt thả Anh Tông trở về, Đại Tông tôn Anh Tông lên làm Thái Thượng hoàng, nhưng lại giam Anh Tông vào trong Nam Cung, cách biệt với bên ngoài.
Dã Tiên bị chỉ trích kịch liệt vì đã không tận dụng được cơ hội lớn này để mở phát triển bờ cõi của Ngõa Lạt và bị ám sát năm 1455, 6 năm sau chiến thắng vang dội ở Thổ Mộc Bảo. Sự biến Thổ Mộc Bảo là bước ngoặt chuyển của vương triều Minh chuyển từ sơ kỳ sang trung kỳ. Nhà Minh tiếp tục trải qua cuộc đấu tranh giành quyền lực nữa giữa vua mới và vua cũ trong vòng 7 năm (1450-1457) và kết thúc bằng sự trở lại ngôi vua của Minh Anh Tông. Đây cũng là đấu tranh chính thống thời Cảnh Thái mà Thôi Tiếp nhắc đến.
Năm 1457, Minh Anh Tông phát động Đoạt Môn chi biến, giành được ngai vàng. Chu Kiến Tuấn được phục lại chức vị Đông cung Thái tử, rồi cảnh danh thành Chu Kiến Thâm cũng tức là Thành Hóa đế vừa chú ở trên.