Vương ca là một người đàn ông cường tráng hơn ba mươi tuổi, trên cánh tay có xăm hình Thanh Long, đầu đinh, trên tai đeo một chiếc khuyên tai hắc diệu thạch, đang ôm cánh tay dựa vào cửa phòng nghỉ nghệ sĩ, nhìn qua không dễ chọc.
“Cậu là Trình Lãng?” Vương ca nhíu chặt đôi mày rậm, liếc mắt đánh giá Trình Lãng: “Việc cho cậu thay thế chiêu bài Thiên Dã là ý của Sâm ca. Tôi cũng không biết tên tiểu tử cậu có năng lực gì, nhưng chỉ với trình độ buổi biểu diễn hôm nay, cậu khó mà đảm nhận vị trí này được.”
Trình Lãng cười hì hì tán thành: “Tôi cũng đã nói như vậy với Sâm ca rồi. Tôi chỉ là một nhân viên phục vụ làm thêm, chỉ muốn an phận kiếm được chút tiền boa từ rượu. Ai ngờ Sâm ca lại nhìn thấy một ngôi sao sáng lấp này là tôi đây giữa đám người, không nỡ để tôi mai một tài năng, cứ nhất quyết phải giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng như vậy... Cho nên Vương ca à, chúng ta tính lương và hoa hồng rượu cho ca sĩ cố định như thế nào vậy?”
Sắc mặt Vương ca tối sầm lại: “Sâm ca giao cho cậu làm chiêu bài mà cậu lại chỉ quan tâm mấy chuyện này?”
Trình Lãng chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Không thì sao?”
Vương ca nhịn không được nhấn mạnh: “Cậu có biết ca sĩ cố định ở Bạch Ngọc Kinh có ý nghĩa gì không? Ông chủ lớn của chúng ta là Tần Vương Triều, và dưới tay Tần Vương Triều có công ty thu âm.”
Điều này có nghĩa là nếu các ca sĩ biểu diễn tốt ở quán bar, rất có thể sẽ được công ty thu âm của Tần Vương Triều chú ý và ký hợp đồng trở thành ca sĩ.
“Không ngờ Vương ca và Sâm ca lại giống nhau, đều coi trọng tôi như vậy!” Gương mặt già của Trình Lãng đỏ lên, có chút ngại ngùng nói: “Tôi biết mình trời sinh đã thu hút người khác, nhưng thật sự tôi không nghĩ đến việc ký hợp đồng làm ca sĩ. Tôi không muốn làm nghệ sĩ, mục tiêu của đời tôi là trở thành bá đạo tổng tài thiên lương vương phá*.”
*Trời lạnh rồi, cho vương thị phá sản đi: Tổng tài mary sure nắm trong tay quyền lực tối cao, thích cho ai phá sản cũng được.
Nghe có vẻ hão huyền nhưng xác thực cậu muốn trở thành một ông trùm tài đại khí thô.
Vương ca: “……”
Vương ca hít sâu một hơi, chợt nhận ra mình và Trình Lãng quả thật chẳng có gì để nói. Hai người ông nói gà bà nói vịt, không những vậy đòn ra oai phủ đầu của anh ta còn bị Trình Lãng cố tình hiểu nhầm thành sự quan tâm dành cho người mới.
"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi!" Đã tận mắt chứng kiến trình độ mặt dày và khả năng bẻ lái sang chủ đề khác của Trình Lãng, Vương ca cũng không muốn phí thời gian nữa: "Các ca sĩ cố định của ở bộ phận của chúng ta, hoặc là vừa hát hay vừa có ngoại hình đẹp, hoặc là có thực lực tự sáng tác nhạc để thu hút khách hàng. Cậu cảm thấy mình có tài năng gì để đảm nhận vị trí chiêu bài của Bạch Ngọc Kinh?"
Vương ca nói thẳng để mong Trình Lãng biết khó mà lui.
Trình Lãng nhìn lướt qua các ca sĩ cố định đang có những biểu cảm khác nhau trong phòng nghỉ, rồi cười hì hì nói: "Tôi biết các ca sĩ cố định ở Bạch Ngọc Kinh đều rất giỏi, hoặc là dựa vào tài năng, hoặc là dựa vào ngoại hình."
"Cậu biết là tốt."Vương ca ôm tay cười lạnh: "Vậy cậu cảm thấy mình có tài năng gì để có thể trụ lại ở bộ phận này?"
"Tôi có thể dựa vào mặt dày không biết xấu hổ." Trình Lãng thu lại nụ cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương ca: "Việc chọn tôi làm chiêu bài không phải là ý của tôi. Đó là ý của Sâm ca, chứ không phải một nhân viên phục vụ nho nhỏ như tôi có thể quyết định được. Nếu anh không hài lòng với quyết định của Sâm ca, thì có thể trực tiếp nói chuyện với anh ấy. Cần gì phải làm khó một nhân viên phục vụ làm thêm như tôi?"
Biểu cảm của Vương ca lập tức thay đổi. Anh ta nhìn Trình Lãng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trình Lãng vẫn giữ thái độ cợt nhả: "Như tôi vừa mới nói. Tôi có thể làm bất cứ điều gì, kể cả việc không biết xấu hổ."
"Nhưng khi tôi quyết định không biết xấu hổ thì tôi cũng sẽ không giữ lại thể diện cho người khác đâu."
Sau một lúc im lặng, Vương ca đột nhiên cười: "Tiểu tử cậu quả nhiên thú vị."
Trình Lãng xua tay: "Có thú vị hay không không quan trọng. Cái quan trọng là vấn đề tiền bạc, chúng ta có nên nói rõ ràng từ đầu không?"
Trình Lãng buồn bực, cậu chỉ muốn biết ca sĩ cố định có thể kiếm được bao nhiêu trong một giờ, phần trăm hoa hồng rượu được nhiều hay ít, tại sao lại khó như vậy!