Trình Lãng sờ sờ mũi, vừa định rời đi thì –
“Đứng lại!” Mạnh Thiên Dã từ trong nhà vệ sinh đi ra, ánh mắt âm lãnh nhìn Trình Lãng: “Vừa rồi mày nghe được những gì rồi?”
Trình Lãng quay đầu, nhìn nửa khuôn mặt đỏ au của Mạnh Thiên Dã, không nhịn được nói: “Tôi nghe được cái gì không quan trọng. Cái mặt đỏ ửng kia của cậu, nếu không xử lý thì chẳng mấy chốc cả Bạch Ngọc Kinh đều sẽ biết chuyện gì vừa xảy ra.”
Mạnh Thiên Dã tái mặt.
Trình Lãng thở dài: “Cậu chờ ở đây.”
Nói rồi, Trình Lãng đi vào bếp lấy đá và khăn mặt, chuẩn bị chườm cho Mạnh Thiên Dã.
Khi cậu quay lại, Mạnh Thiên Dã vẫn đang ở trong phòng nghỉ của khu khách quý lầu hai. Trình Lãng hơi cảm thấy ngoài ý muốn. Cậu còn tưởng Mạnh Thiên Dã sẽ bỏ đi chứ, không ngờ cậu ta vẫn ở lại.
Mạnh Thiên Dã sắc mặt cũng rất khó chịu. Ban đầu cậu ta vốn định bỏ đi, nhưng không biết vì sao, có lẽ là do Trình Lãng đã thấy được bộ dạng thảm hại nhất của cậu ta, nên cậu ta không muốn bị nhiều người nhìn thấy hơn nữa, đơn giản là ở lại để xem Trình Lãng muốn làm cái gì.
Trình Lãng đưa đá và khăn mặt cho Mạnh Thiên Dã. Mạnh Thiên Dã nhận lấy, áp lên mặt: “Bây giờ trong lòng mày có phải đang cười nhạo tao không?”
“Cậu nghĩ rằng mấy chuyện cậu gặp phải đáng để tôi lãng phí thời gian cười nhạo sao?” Trình Lãng lấy điện thoại ra, vừa tính toán hoa hồng và tiền boa kiếm được tối nay, vừa hỏi ngược lại một cách thờ ơ. Cậu vẫn luôn không thể hiểu được tại sao có một số người lại tự tin đến mức đó.
Tại sao một số người luôn có thể tự tin rằng cuộc đời của họ sẽ thu hút sự chú ý của người khác?
“Tôi, một pháo hôi độc ác, chưa bao giờ có loại tự tin đó.” Trình Lãng trong lòng hung hăng lảm nhảm với hệ thống.
Không rõ vì sao, cùng là pháo hôi, nhưng đồng nghiệp của cậu lại luôn tự tin như vậy?
Hệ thống im lặng không nói.
Trình Lãng đã quen với chế độ im lặng của cộng sự hệ thống nên cũng không để tâm. Anh tiện miệng hỏi Mạnh Thiên Dã: “Mấy ca sĩ cố định ở đây được trả lương và tính hoa hồng rượu như thế nào?”
Mạnh Thiên Dã không hiểu tại sao Trình Lãng lại hỏi vấn đề này. Nhớ lại hành động của Trình Lãng tối nay, cậu ta cười nhạt: “Sao nào, mày cũng muốn làm ca sĩ à?”
“Không phải tôi muốn.” Trình Lãng lắc đầu giải thích: “Mà là Sâm ca nói bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ là đầu bảng của Bạch Ngọc Kinh.”
Mặt Mạnh Thiên Dã xanh mét, không nhịn được mắng: “Cái gì mà đầu bảng! Người ta gọi là chiêu bài.”
Sau khi sửa lại xong, Mạnh Thiên Dã mới sực nhớ ra: “Sâm ca để mày thay thế tao!? Chỉ vì tối nay tao không lên sân khấu hát?”
“Dựa vào cái gì?” Mạnh Thiên Dã tức giận mắng: “Mày là cái thá gì, mày biết hát sao? Dựa vào cái gì mà loại người như mày có thể thay thế tao làm chiêu bài của Bạch Ngọc Kinh?”
Bạch Ngọc Kinh muốn cách điệu hả?!
Trình Lãng nhìn Mạnh Thiên Dã chửi bới, nhún vai: “Bây giờ cậu tức giận có ích gì. Nhớ kỹ lần sau khi làm việc đừng mang cảm xúc cá nhân vào. Nếu không, người thiệt thòi chỉ có cậu thôi.”
“Tao không cần mày dạy.” Mạnh Thiên Dã giận dữ đến mức mắt đỏ ngầu: “Mày thì biết cái gì?”
Nói xong, Mạnh Thiên Dã ném mạnh khăn ướt xuống đất rồi nổi giận bỏ đi.
Trình Lãng nhìn bóng lưng của Mạnh Thiên Dã, lắc lắc đầu. May quá, lúc tên tiểu tử này đi, vết sưng trên mặt đã giảm bớt.
Khi Trình Lãng trở lại tầng một, tin cậu “thăng chức” trở thành chiêu bài mới của Bạch Ngọc Kinh đã lan truyền khắp quán bar. Có người chúc mừng, cũng có người ghen tị: “Tùy tiện hát vài câu nhạc dở tệ mà cũng có thể làm chiêu bài sớm biết vậy tao cũng lên thử.”
“Nếu cậu cảm thấy mình làm được thì cứ lên đi.” Trình Lãng từ trước đến giờ vốn không phải là người điệu thấp nhẫn nhịn: “Thời cơ đến thì phải biết nắm bắt, cơ hội là bình đẳng cho tất cả mọi người.”
Người kia bị nghẹn lời không trả lời được: “Mày…”
“Được rồi!” Quản lý xuất hiện kịp thời: “Làm việc đi! Ai làm việc người nấy.”
Mọi người nhất thời tản ra như ong vỡ tổ. Quản lý vỗ vỗ vai Trình Lãng: “Từ ngày đầu tiên cậu đến Bạch Ngọc Kinh, tôi đã biết cậu không phải là vật trong ao. Làm tốt nhé.”
Quản lý nói tiếp: “Các ca sĩ cố định thuộc về bộ phận nghệ sĩ, không phải do tôi quản. Tôi đưa cậu đi gặp giám đốc bộ phận nghệ sĩ, Vương ca. Anh ấy tính tình hơi nóng nảy nhưng là người tốt, rất bênh vực người của mình. Cậu làm việc dưới trướng anh ấy thì nên khôn khéo một chút.”
Trình Lãng cười tươi nói lời cảm ơn. Đi theo quản lý đến gặp anh Vương.