Liên Minh Của Pháo Hôi Thế Thân

Chương 7

Hàn Minh Sâm hít sâu một hơi, tốc chiến tốc thắng nói: “Ông chủ nói rồi. Từ ngày mai cậu chính là chiêu bài của Bạch Ngọc Kinh. Mỗi tối từ 9 đến 11 giờ sẽ là thời gian biểu diễn của cậu. Biểu hiện cho tốt vào.”

Trình Lãng có chút ngoài ý muốn, nhướn mày nhìn Hàn Minh Sâm.

Hàn Minh Sâm vốn dĩ cho rằng tiểu tử này sẽ nói mấy lời khách sáo linh tinh kiểu: “Cảm ơn ông chủ đã trọng dụng, em nhất định sẽ tận tâm tận lực đến chết mới thôi.” Nào ngờ Trình Lãng lại nhíu mày, thật cẩn thận mà nhắc nhở: “Sâm ca, vậy là tôi phải làm hai việc cùng một lúc.”

Hàn Minh Sâm không hiểu lắm, nhướn mày hỏi lại: “Thế thì sao?”

Trình Lãng giải thích: “Tôi làm phục vụ ở quán bar, mỗi ca được 200 tệ, bắt đầu từ 8 giờ tối đến 12 giờ sáng, tổng cộng 5 tiếng. Hơn nữa còn được hưởng hoa hồng rượu, mỗi đêm kiếm ít nhất 3000 đồng, lại còn được thanh toán ngay trong ngày.”

Nếu phải dành thời gian vàng vào buổi tối để biểu diễn, đồng nghĩa với việc Trình Lãng mất đi 2 tiếng bán rượu, chỉ kiếm được 400 tệ tiền phục vụ. Cái này quá thiệt thòi rồi. Hơn nữa Trình Lãng nhớ không lầm, tiền lương ở quán bar hình như trả vào cuối tháng. Nói cách khác, 400 đồng mỗi đêm này hắn không thể nhận được ngay mà phải đợi đến cuối tháng mới được thanh toán.

Hàn Minh Sâm: “……”

Hàn Minh Sâm ấn ấn thái dương, có chút vô lực nói: “Chuyện tiền lương này cậu cứ đi hỏi giám đốc nhân sự. Quán bar sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

“Còn chuyện hoa hồng rượu thì sao……” Trình Lãng nhớ là ca sĩ và nhân viên phục vụ có cách tính hoa hồng khác nhau.

“Thôi được rồi!” Hàn Minh Sâm ngắt lời Trình Lãng, không muốn đôi co nữa mà đuổi thẳng người ra ngoài.

Trình Lãng bước ra khỏi phòng làm việc của Sâm ca, cũng không vội đi tìm giám đốc nhân sự. Mặc dù đều là nhân viên quán bar, nhưng thời gian làm việc của họ giống như các công ty khác đều là sáng đi chiều về. Bây giờ cậu có đi cũng không gặp được ai. Không bằng tranh thủ thời gian này về bán rượu.

Hệ thống không nhịn được nhắc nhở: [Cậu còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình không?]

Trình Lãng cợt nhả nói: “Vội cái gì thế! Nam phụ ác độc không có thời gian tan tầm hả! Lúc không đi cốt truyện thì tôi có thể đi làm kiếm thêm thu nhập chứ?”

Hệ thống không hé răng.

Trình Lãng cười hì hì đi về, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh nam thì nghe thấy một tiếng “Bịch” rất lớn, có người nổi giận mắng: “Cậu có biết thân phận của mình là gì không hả? Dám bãi công tại Bạch Ngọc Kinh, cậu chán sống rồi đúng không?”

Trình Lãng nghiêng đầu nhìn biển báo “Đang sửa chữa, cấm vào” treo ở cửa nhà vệ sinh nam, nhíu mày.

Mạnh Thiên Dã bịt mặt, tức giận nhìn người đàn ông trước mặt: “Là tôi chán sống đấy thì sao. Anh có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi! Anh ở bên ngoài trộm tanh* bị tôi bắt được, còn dám nói tôi?”

*Nɠɵạı ŧìиɧ

“Trộm tanh?” Lục Thừa Hiên cười lạnh một tiếng, nhìn tiểu tình nhân đang giương nanh múa vuốt, căn bản là không biết trời cao đất rộng trước mặt: “Có phải vì tôi đối với cậu quá tốt nên mới khiến cậu hiểu lầm không. Cậu bất quá chỉ là một con đĩ được Lục Thừa Hiên này bao dưỡng thôi.”

Sắc mặt Mạnh Thiên Dã ngay lập tức tái đi.

Lục Thừa Hiên lướt qua Mạnh Thiên Dã, mở cửa nhà vệ sinh, liếc mắt thấy được Trình Lãng đang đứng bên ngoài.

Sắc mặt Lục Thừa Hiên tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Quy định của Bạch Ngọc Kinh, lúc nào thì cho phép nhân viên có thể nghe lén khách hàng nói chuyện?”

Trong lúc vô tình đi ngang qua - Trình Lãng vẻ mặt vô tội chỉ vào mình: “Tôi không có nghe lén. Chỉ là đi ngang qua thôi.”

Lục Thừa Hiên đương nhiên không tin lời giảo biện của Trình Lãng: “Nhân viên phục vụ tầng một, đi ngang qua nhà vệ sinh của khu khách quý tầng hai?”

Trình Lãng giải thích một cách cần mẫn: “Tôi từ tầng ba xuống.”

“Đủ rồi!” Lục Thừa Hiên không muốn tốn thời gian dây dưa với loại người này, lạnh giọng cảnh cáo: “Chuyện hôm nay, tốt nhất cậu nên giữ kín. Nếu để tôi biết cậu dám nói lung tung ở bên ngoài!”

Lục Thừa Hiên hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.