Uống hết một chai rượu, Trình Lãng vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Cậu đưa thẻ đen cho đồng nghiệp nhờ hắn giúp mình tính tiền rượu và tiền boa.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trình Lãng tình cờ gặp lại Thẩm Hoài Du. Thẩm Hoài Du đang đứng ở khu vực nghỉ ngơi của khách quý cách đó không xa, tay cầm một hộp sữa bò và một túi bánh quy nhỏ. Sau khi nhìn thấy Trình Lãng, Thẩm Hoài Du đưa đồ ăn cho cậu: "Cậu chưa ăn tối mà đã uống nhiều rượu như vậy rồi, sẽ hại dạ dày đấy. Uống chút sữa bò và bánh quy đi."
Trình Lãng nhìn đồ ăn trong tay, không kìm được mà cảm thán: "Đúng cmn thật là một thiên thần nhỏ!"
Thẩm Hoài Du không nghe rõ: "Cậu nói gì?"
"Không có gì, tôi nói cậu tốt bụng." Trình Lãng phát cho Thẩm Hoài Du một tấm thẻ người tốt, tiện tay xé gói bánh quy ra ăn ngấu nghiến.
"Chậm thôi." Thẩm Hoài Du thấy vậy liền cắm ống hút vào hộp sữa bò đưa cho Trình Lãng: "Uống sữa bò đi, coi chừng nghẹn."
Trình Lãng nhìn Thẩm Hoài Du, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào: "Cậu có phải cảm thấy con người tôi rất thực dụng không. Vì tiền cái gì cũng dám làm?”
Thẩm Hoài Du lắc đầu: "Rõ ràng hồi nãy cậu gọi mười chai rưởu, nhưng lại chỉ uống một, rõ ràng là chừa mặt mũi lại cho vị khách đó. Cậu chắc chắn không muốn uống rượu với họ, nhưng lại không thể từ chối yêu cầu của khách. Chúng ta không thể đắc tội khách hàng được. Vì vậy, tôi nghĩ là cậu cố ý làm như vậy. Cậu muốn cho những vị khách đó biết rằng nếu muốn mời cậu uống rượu thì phải chuẩn bị một số tiền lớn. Như vậy thì mọi người sẽ không gọi cậu đến bồi họ uống rượu nữa."
Trình Lãng nhướng mày, nhìn vào gương mặt dưới ánh đèn càng thêm đẹp của Thẩm Hoài Du: "Cậu cũng giống vậy."
Thẩm Hoài Du có chút không theo kịp suy nghĩ của Trình Lãng: "Cái gì?"
"Có những người xấu làm mấy chuyện không tốt với cậu, đó là lỗi của họ." Trình Lãng an ủi: "Không phải lỗi của cậu."
Vì vậy đừng tự trách mình, đừng cảm thấy mình bẩn thỉu. Cũng đừng cảm thấy mình có tội. Trình Lãng vỗ vai Thẩm Hoài Du. Cậu nhớ lại giai đoạn kết thúc của nguyên tác, sau khi em trai của Thẩm Hoài Du tỉnh dậy, phát hiện anh trai mình bị bao nuôi, cậu ta đã kích động chỉ trích Thẩm Hoài Du đã thay đổi. Mắng Thẩm Hoài Du không biết xấu hổ đắm mình trong trụy lạc, còn nói rằng nếu biết trước Thẩm Hoài Du sẽ trở thành như vậy, thì thà rằng chết trong vụ tai nạn xe hơi kia luôn đi. Như vậy thì anh trai ưu tú của cậu ta sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Những lời trỉ trích của em trai như cọng rơm cuối cùng đè chết Thẩm Hoài Du vốn đang suy sụp. Tinh thần của hoàn toàn sụp đổ. Cậu đã cố gắng tự sát không biết bao nhiêu lần, cho dù Lục Thừa Hiên có trói chặt cậu cũng không được. Cuối cùng Thẩm Hoài Du dùng gối đầu tự làm ngạt chết mình.
Trình Lãng không hy vọng Thẩm Hoài Du sẽ đi đến kết cục như trong nguyên tác. Không phải chỉ vì nhiệm vụ, mà còn vì cậu thực sự cảm thấy Thẩm Hoài Du là một người tốt, không nên rơi vào kết cục đó.
Thẩm Hoài Du ngơ ngác nhìn Trình Lãng. Sau một lúc lâu, cậu mới dịu dàng cười: "Ừ."
"Trình Lãng!" Quản lý vội vã chạy tới, mồ hôi nhễ nhại: "Tiểu tử cậu lại lười biếng rồi!"
Trình Lãng tiện tay vứt hộp sữa bò và vỏ bánh quy vào thùng rác, theo bản năng biện hộ: "Tôi không lười biếng đâu. Ngàn vạn lần đừng trừ lương..."
"Đừng nói nữa. Đi theo tôi, Sâm ca muốn gặp cậu." Người quản lý túm tay Trình Lãng đi: "Tôi tìm cậu cả nửa ngày rồi đó."
"Sâm ca!"
Tại văn phòng giám đốc lầu ba của Bạch Ngọc Kinh, Hàn Minh Sâm đánh giá Trình Lãng trước mặt. Đẹp trai, mắt phượng, môi hồng, răng trắng, giữa mày luôn có một tia tà khí như có như không, khiến người ta cảm không hiểu sao mà cảm thấy người này không đáng tin cậy.
Trình Lãng chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Hàn Minh Sâm. Lại gọi một tiếng: "Sâm ca."
Hàn Minh Sâm lấy lại tinh thần, nhớ đến lời dặn của ông chủ, trầm giọng nói: "Tiểu tử cậu gặp may đấy. Hôm nay ông chủ đưa khách đến Bạch Ngọc Kinh, vừa lúc nhìn thấy cậu biểu diễn trên sân khấu."
Hàn Minh Sâm nói tới đây, tạm dừng một chút, nhìn Trình Lãng, ánh mắt sâu thẳm: "Biết ông chủ nói gì không?"
Nói gì?
Trình Lãng nghiêm túc hồi tưởng lại mấy câu nói hay xuất hiện trong thể loại văn học Mary Sue này, rồi thật cẩn thận mà mở miệng nói: "Rất tốt, cậu ta đã thu hút sự chú ý của tôi?"
Hàn Minh Sâm: "..."