Ca sĩ cố định được trả 2000 tệ một giờ, hoa hồng tính theo 20% doanh thu rượu.
Khi Trình Lãng biết được tin này, cậu không khỏi tấm tắc khen ngợi. Không uổng danh là quán bar cao cấp, phúc lợi cho nhân viên rất tốt. Mức lương và đãi ngộ đi kèm đều rất hấp dẫn.
Đương nhiên, đi cùng với những phúc lợi tốt như vậy thì yêu cầu đối với nhân viên của Bạch Ngọc Kinh cũng cao hơn so với các quán bar khác. Cho dù chỉ là nhân viên phục vụ bưng trà rót nước cũng phải có ngũ quan đoan chính và có một vài tài lẻ nào đó. Trước khi chính thức làm việc, họ còn phải trải qua một khóa huấn luyện nghiêm khắc nửa tháng. Dù vậy, những những tuấn nam mỹ nữ vẫn tranh nhau xếp hàng để xin vào làm.
Thẩm Hoài Du có thể bỏ qua phần huấn luyện và được vào làm ngay lập tức, không chỉ nhờ vào vòng hào quang của thụ chính mà còn nhờ vào ngoại hình và khí chất siêu việt của mình. Cho dù chỉ đứng bên đường cạp bắp, cậu ta cũng có thể gặm ra vẻ tiên khí không nhiễm bụi trần.
So sánh với Thẩm Hoài Du, Trình Lãng, dù cũng có ngoại hình tuấn tú mang theo chút vẻ tà khí, nhưng dường như lại có phần thua kém...
Hệ thống thở dài: [ Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn chết cậu!]
Trình Lãng tỏ vẻ vô tội. Anh ta cảm thấy hệ thống cộng sự của mình có phần hơi nóng nảy. Nhưng vấn đề chính là...
"Cậu mà cũng dám nói tôi hả? Tôi còn chưa ghét bỏ cậu vô dụng đâu!" Hệ thống thúc giục cậu đi hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện, nhưng thậm chí còn không thèm mở cửa hàng hệ thống để cậu mua đồ.
Hệ thống im lặng.
Nhận thấy biểu cảm của Trình Lãng có gì đó khác lạ, Thẩm Hoài Du nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
“Không có.” Trình Lãng lấy lại tinh thần: “Cậu ăn xong rồi đúng không. Ăn xong rồi thì chúng ta về ký túc xá đi.”
Thẩm Hoài Du ngoan ngoãn gật đầu. Vứt phần cùi bắp của mình và phần bắp thừa của Trình Lãng vào thùng rác bên đường.
Trình Lãng mua thêm hai trái bắp ngô, duỗi tay vẫy taxi, Thẩm Hoài Du theo bản năng ngăn lại: “Từ đây về ký túc xá bằng taxi tốn ít nhất một trăm đồng. Chúng ta đi xe bus đi?”
“Không sao. Tớ mời cậu.” Trình Lãng vẫy tay: “Cậu vừa mời tớ ăn bắp, nên giờ tớ bao cậu lại.”
Thẩm Hoài Du ngộ ra. Khó trách hồi nãy vừa tan làm Trình Lãng đã càu nhàu muốn ăn gì đó hơn nữa còn bắt cậu ta mời.
Thẩm Hoài Du chớp mắt, biết Trình Lãng đang cố gắng giữ thể diện cho cậu. Người luôn luôn tỉ mỉ như Thẩm Hoài Du cũng không khỏi có chút cảm động.
Hai người trở về ký túc xá đã hơn nửa đêm. Cổng ký túc xá đã đóng. Trình Lãng gõ cửa, đưa hai trái bắp nóng cho dì quản lý: “Xin lỗi dì nhiều. Chúng cháu thật sự là không còn cách nào, cháu là một cô nhi, không có ba mẹ, khó khăn lắm mới vào được đại học, phải tự làm thêm để trang trải học phí. Mong dì thông cảm.”
Lời nói của Trình Lãng thành công khơi dậy lòng thương cảm của dì quản lý. Chỉ thấy dì thở dài, xua tay: “Thôi thôi, nhanh vào đi. Ngủ sớm một chút, sáng mai còn đi học. Nhớ nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức mọi người.”
“Cảm ơn dì ạ.” Trình Lãng cười tủm tỉm nói lời cảm ơn. Cùng Thẩm Hoài Du rón rén về phòng.
Một đêm bình yên. Sáng hôm sau, Trình Lãng bị âm thanh rửa mặt của bạn cùng phòng đánh thức
“Các cậu có thể nhẹ nhàng chút được không? Tối qua tớ về hơi muộn.”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy. Tối qua trường có đi kiểm tra, bọn tớ còn phải che giấu cho cậu.” Bạn cùng phòng liếc nhìn Thẩm Hoài Du đang ngồi học bài: “Ngay cả lời cảm ơn cũng không biết nói. Có bản lĩnh lần sau đừng nhờ bọn tớ giúp.”
Thẩm Hoài Du cứng đờ người, định mở miệng cảm ơn thì nghe thấy Trình Lãng lười biếng bò xuống giường, tùy tiện nói: “Việc nhỏ nhặt thế này mà cũng đáng để nhắc à? Có bản lĩnh lần sau đừng lấy danh nghĩa tớ và Thẩm Hoài Du để xin wechat mấy bạn nữ.”
“Bọn tớ chỉ thuận miệng nói thôi!” Bạn cùng phòng vừa rồi còn đang oán giận Thẩm Hoài Du, giờ lại cười tươi rói: “Chỉ là nói đùa thôi mà. Hơn nữa cũng đâu có nói cậu đâu.”
Không phải nói Trình Lãng, vậy chỉ có thể là nói Thẩm Hoài Du, cậu ta hơi khẩn trương nắm cây bút trên tay. Đang định mở miệng cảm ơn thì nghe thấy bạn cùng phòng đột ngột hỏi: “Thẩm Hoài Du, hai ngày nay cậu đều đi làm với Trình Lãng ở Bạch Ngọc Kinh, có gặp được phú bà nào không?”
Tui đang phân vân không biết nên để Trình Lãng xưng hô với bạn học và Thẩm Hoài Du là “tôi” hay là “tớ” ._.