Tình Muộn (U30)

Chương 11: Hiểu lầm

Chuyện tôi với Hưng vẫn chưa chắc chắn nên tôi không dám kể với mẹ ngay. Còn mẹ vẫn tưởng tôi chưa có đối tượng nên càng sốt sắng. Chị gái tôi, tên Hoa, hơn tôi 3 tuổi, một nách hai con từ bao giờ rồi. Đứa lớn nhà chị ấy đã vào bước vào lớp 6, còn đứa bé cũng học lớp 3. Chị lấy chồng gần nên tuần nào cũng phải về nhà đôi, ba lần. Chị không cao bằng tôi nhưng nét nữ tính, mềm mại hơn tôi. Học hết cấp 3, đã có cả hàng dài anh trồng cây si trước cửa. Hai mưoi hai tuổi đã lấy chồng, đường tình duyên rất thuận lợi, không như tôi. Chị tôi thấy tôi bước qua tuổi 30 mà chưa có người yêu dẫn về ra mắt, nên cũng gợi ý cho tôi mấy mối, theo chị là rất hợp với tôi. Một anh là bạn của chồng chị, gần 40, có vợ nhưng đã ly hôn, công việc ổn định, con lại ở với mẹ nên không sợ cảnh dì ghẻ con chồng. Một anh hơn tôi tầm 2, 3 tuổi, chưa vợ, chăm chỉ nhưng khác tỉnh, qua đây làm, chưa có nhà riêng,...còn hai, ba người nữa tôi cũng không nhớ hết. Chị cho mấy người bọn họ số điện thoại của tôi làm tôi ban đầu thấy số lạ cứ tưởng shipper hay lừa đảo gọi đến. Giữ phép lịch sự, khi họ nhắn tin hay gọi điện lần đầu, tôi vẫn trả lời. Sau đôi, ba lần tôi viện vài lý do không bắt máy, chậm nhắn hoặc không nhắn lại, họ cũng dần biết ý nên thôi. Chỉ có một anh vẫn nhiệt tình theo đuổi nhất, là anh đã ly hôn vợ, tên Dương. Anh theo vợ chồng chị gái đến nhà tôi chơi, gặp tôi ngoài đời thật, có lẽ cũng ưng ý nên rất hay rủ tôi đi chơi. Mỗi lần thế tôi đều lấy lý do tăng ca nhiều nên từ chối. Chị tôi giới thiệu Dương cho tôi trước lúc tôi vào làm cùng công ty với Hoàng. Đợt tôi nghỉ làm ở đó chuyển công ty mới, bỗng Dương lại nhiệt tình tán tỉnh hơn. Có lẽ trời đông lạnh giá nên ai cũng muốn tìm người sửa ấm trái tim, để vượt qua những ngày dài rét mướt chăng?

Chủ nhật tôi được nghỉ nhưng Hưng thì không, vẫn phải làm ca chiều. Buổi sáng, Hưng có việc qua nhà bác chúng tôi không hẹn nhau đi chơi được. Tôi đang định ngủ nướng cho sướиɠ thì Dương gọi điện đến.

Tránh mặt nhiều cũng không phải là cách hay nên tôi quyết định gặp mặt để nói chuyện dứt khoát. Dương thấy tôi đồng ý gặp, ngỏ ý sang nhà chở tôi đi chơi. Tôi không muốn anh ta vào nhà nên hẹn gặp ở quán nước đối diện siêu thị.

Lúc tôi đến, Dương đã ngồi đợi sẵn. Thấy tôi, ánh mắt Dương nhìn tôi đắm đuối làm tôi hơi sợ. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, sau vài câu xã giao chào hỏi, tôi cũng nói rằng bản thân đã có người yêu, mong anh thông cảm và tìm người khác, không làm lãng phí thời gian của nhau. Dương chăm chú nghe tôi nói, không tỏ ra tức giận hay khó chịu. Đợi tôi nói hết, anh ta cười và bảo:

"Em mới yêu chứ chưa cưới. Anh vẫn có cơ hội phải không?"

Nghe câu này xong, tôi tròn mắt, không thể tin nổi. Tôi không muốn ngồi lâu thêm, nên xin phép về trước. Về nhà, Dương nhắn tin cho tôi, bảo rằng chị gái tôi nói tôi chưa dẫn ai về nhà bao giờ cả, nên chắc là tôi đang viện lý do để từ chối. Anh ta sẽ không bỏ cuộc dễ dàng vì đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên!

Ôi, thật là vãi đạn! Bà chị tôi đã bán đứng tôi, chị ơi là chị!

*******

Lại vấn đề nảy sinh khác làm tôi đau đầu..

Bình thường, Hưng là người hay nhắn tin cho tôi trước. Nhưng tối này, tôi đợi mãi không thấy tin nhắn đến. 10h tối chắc Hưng cũng tan làm rồi, tôi thò ra thụt vào cái điện thoại trong chăn. Thôi thì nhắn tin trước xem sao. Tôi hỏi:

[Em về chưa?]

Đợi lúc không thấy nhắn lại. Rõ ràng nick vẫn đang hoạt động mà lại không trả lời tôi.

Thôi kệ, vì cơn buồn ngủ kéo đến nên tôi thϊếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, tôi thấy Hưng đăng một bức ảnh đầy tâm trạng trên Zalo. Là một chú chó nhỏ cô đơn dưới cơn mưa.

Tôi vừa ngáp ngắn ngáp dài, hỏi han lại ngay:

[Sao vậy em?]

Thấy bên kia đã xem nhưng không trả lời. Tôi liếc nhìn đồng hồ, rồi vội bật dậy, nhanh không muộn làm thì toi. Mải mê chuẩn bị đi làm nên tôi cũng không để ý điện thoại nữa.

******

Cả ngày thấy Hưng không có động tĩnh gì làm tôi bứt rứt. Tối đến băn khoăn mãi chưa ngủ được, tôi nhắn tin cho Hưng:

[Chị không thích chơi trò im lặng thế này đâu. Có chuyện gì em phải nói chị mới biết chứ.]

Vẫn không nhắn lại. Thôi kiểu này lại toang rồi. Tôi vứt điện thoại lăn lóc rồi quyết tâm ngủ. Nửa đêm buồn vệ sinh nên tôi bò dậy. Mở điện thoại ra xem thử thấy có tin nhắn đến.

[Chị coi em là lốp dự phòng phải không?]

[Lốp dự phòng? Em điên à?]

[Chị vẫn chưa ngủ à?]

[Thế có chuyện gì?]

[Chủ nhật chị hẹn ai ra quán nước?]

Hóa ra là chuyện đó. Tôi bắt đầu giải thích lý do tại sao lại đi gặp mặt Dương cho Hưng, rồi lại vỗ về, an ủi để cậu em nhỏ nguôi ngoai.

Hưng xem chừng đã giải tỏa được ấm ức trong lòng nên tâm trạng vui vẻ hơn:

[Tối mai em qua đón chị đi KFC. Đi làm về chị đừng ăn no nhé.]

[Ừ, biết rồi, biết rồi.] Tôi kết thúc bằng biểu tượng con chó nhỏ vẫy tay xong nằm lăn ra ngủ tiếp.

Yêu đương thật mệt mỏi nhưng kể ra cũng vui!