Tối 7h hơn, Hưng qua nhà đón tôi. Mẹ thấy tôi bảo đi chơi cũng tò mò ngó ra cổng nhòm, xong quay sang tôi hỏi:"Ai đấy con?"
"Bạn con. Mẹ trông có được không?"
"Nó bịt kín mít thế kia mẹ thấy được mặt ngang mũi dọc ra làm sao."
"Mẹ sẽ sớm biết thôi. Con đi đây." Tôi với tay lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu, xỏ nhanh đôi giày rồi bước ra cửa.
" Sao không dẫn bạn vào nhà?"
" Bây giờ đang vội mẹ. Để lúc khác đi ạ."
Tôi cười hì hì, rồi lướt qua mẹ ra cổng.
Nhìn thấy mẹ tôi ở hiên nhà, Hưng nhanh nhẹn:
"Cháu chào cô ạ. Bọn cháu đi chơi lát cháu đưa Hương về."
"Ừ, đi đi. Rảnh sang nhà cô chơi." Mẹ tôi nhiệt tình mời.
"Vâng. Khi khác cháu qua chơi ạ."
Hưng lễ phép trả lời rồi hai đứa lên xe. Tôi ngoái lại thấy mẹ tôi bước nhanh vào trong nhà, trông mặt mẹ hớn hở như trẻ con được cho quà, còn gọi bố tôi nữa, chắc để đi khoe với bố tôi đây.
Hai bên đường, đèn đóm sáng trưng, đủ màu sắc, hình dáng. Biển hiệu nhấp nháy, âm thanh hỗn tạp từ tiếng nhạc, tiếng còi xe, tiếng người...làm cho cuộc sống về đêm thật sống động. Những chùm đèn khổng lồ treo trên cây ở nhà hàng, khu vui chơi rủ xuống như những vì sao đêm lấp lánh.
Tôi ôm lấy Hưng một cách tự nhiên. Hưng cũng chủ động kéo tôi xích lại cho ấm, rồi kéo tay tôi đút vào túi áo mình. Trong túi áo Hưng tôi thấy một hộp quà nhỏ. Tò mò tôi lôi ra xem. Hưng thấy tôi cầm hộp quà liền bảo:
"Tặng chị ý."
Tôi mở ra thì thấy bên trong là một vòng tay bằng bạc. Có một hàng đá tấm lấp lánh giữa những mắt xích nhỏ.
"Đẹp thế. Lát em đeo cho chị nhé."
"Sau em sẽ mua cho chị đồ đắt tiền hơn."
"Cái này là được rồi. Không cần mua nhiều đâu. Cảm ơn em nhiều nha!"
Tôi ngoác miệng cười rồi ôm Hưng chặt hơn.
Ban đầu việc chênh lệch tuổi tác cũng khiến tôi không khỏi suy nghĩ. Nhưng cuộc đời này thay vì cứ phải suy tính những cái chưa xảy đến, tại sao không trân trọng những cái bên ngay bên cạnh mình. Tương lai không thể biết trước nhưng hiện tại là cái ta có thể nắm bắt được. Quãng thời gian đẹp đẽ hãy tận hưởng nó thôi, vậy là đủ!
Tối về, trong lòng vẫn lâng lâng niềm vui khó tả, tôi mở Facebook chụp ảnh tay đeo chiếc dây bạc Hưng tặng, và gắn thẻ trực tiếp tên Hưng vào, không có tiêu đề, chỉ để một hình trái tim.
Hưng vừa like ảnh vừa comment bằng 1 icon trái tim. Má nó, tình thế chứ lị!
Bàn dân thiên hạ bắt đầu đánh hơi được drama vào hóng hớt. Tiên phong là hai đứa em Thanh, Trà:
[Chị! Cuối cùng đã chịu công khai rồi!]
[Ngưỡng mộ quá đi!]
[Người yêu chị bao nhiêu tuổi thế? Em nhòm fb thấy có vẻ ít tuổi.]
[Cuối cùng thì em mình thoát ế!] Chị gái tôi cũng nhảy vào hóng hớt.
[Nhanh cho bọn tao ăn cỗ! Mài răng lâu lắm rồi đây này.] Mấy đứa bạn học cũ than thở.
......
Tôi không trả lời bình luận mà chỉ ấn like vào các comment. Cái gì cần công khai thì cũng đã công khai rồi nhưng vẫn có một vài thứ tôi vẫn muốn giữ cho riêng mình, không muốn trả lời để khỏi bị người khác săm soi quá mức!
Đang lang thang gẩy màn hình đọc tin tức trên fb, tôi bỗng thấy bài đăng mới của Hoàng. Trước Hoàng cũng ít đăng bài, chỉ chia sẻ một số bài về công ty. Hôm nay lại thấy cập nhật tình hình rồi cơ đấy. Thấy viết cap là "My love" kèm bức ảnh hai bàn tay nam nữ đan vào nhau. Thấy cũng có mấy chục lượt thích và nhiều bình luận. Lập lờ chán rồi bây giờ mới chịu công khai người yêu cơ đấy. Nếu là lúc trước, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy rất hụt hẫng khi nhìn bức ảnh đó, nhưng bây giờ, tôi lại chỉ dửng dưng lướt qua rồi tiếp tục đọc những mục tin khác.
Cận Tết, khối lượng công việc nhiều, tôi thường xuyên tăng ca, về 8 giờ tối, trời rất lạnh nên cũng không muốn ra ngoài chơi. Vì đặc thù công việc, chủ nhật Hưng vẫn phải đi làm, nên dạo gần đây chúng tôi không có thời gian gặp gỡ, về chỉ tranh thủ nhắn tin hỏi thăm nhau.
Một tuần làm việc trôi qua thật nhanh, tối làm về tắm rửa, ăn uống xong xuôi là tôi leo tót lên giường. Khi đã yên vị trong chiếc chăn lông dày ấm áp, tôi thò cổ ra ngoài, nhắn tin cho Hưng:
[Em về chưa?]
[Em về rồi. Mệt quá chị à!]
[Sao thế?]
[Em ốm hay sao ấy. Có lẽ mai em phải nghỉ một hôm rồi.]
[Vậy nghỉ đi. Mai chủ nhật chị cũng được nghỉ để chị qua xem em thế nào!]
[Ừm, mai sang chăm em nhé. Hihi]
[Uống thuốc chưa?]
[Em uống rồi.]
[Thế ngủ sớm đi.]
[Em ngủ đây.]
[Ngoan, ngủ đi.]
Nhắn xong tôi cũng thò đầu và tay vào chăn, đầu ngón tay lạnh buốt... Giá như bây giờ là những ngày hè ấm áp thì tốt biết bao. Chỉ mong cái mùa đông rét mướt này trôi qua thật nhanh thôi!