Tình Muộn (U30)

Chương 8: Cắt đứt

Ngày cuối cùng đến công ty, cũng muốn lưu lại một chút ấn tượng cho mọi người, tôi mặc bộ đồ đen từ đầu đến cuối. Trời khá lạnh nên tôi mặc áo len cao cổ bên trong, khoác ngoài kiểu véc cách tân hơi rộng, chiếc quần bò rách gấu te tua trông bụi bặm, cá tính bây giờ mới có dịp được sử dụng. Người ta đồn tôi là les, tomboy thì tôi mặc thế để cho mấy bà tám có việc mà buôn bán. Mỗi tội mái tóc tém nhuộm nâu của tôi lạc tông, nhưng so với tổng thể lại làm nổi bật khuôn mặt nhìn lạnh lùng phi giới tính của tôi. Tôi vào văn phòng trả đồ, phải đi qua xưởng. Từ xa đã thấy có nhiều ánh mắt chăm chú nhìn. Hôm nay, tôi không đeo khẩu trang, cứ để thiên hạ ngắm dung nhan tôi lần cuối, để mà nhớ tôi vẫn là một đóa hoa rực rỡ, tôi cũng có quyền lựa chọn người yêu chứ không phải chỉ là kẻ để người ta chọn lựa, lật qua lật lại như mớ rau con cá rồi không dám công khai. Ngang qua chỗ QC, tôi vẫy tay chào tạm biệt mấy đứa em. Thanh, Trà nhìn tôi cười híp mắt, làm biểu tượng hình trái tim:

"Chị Hương đẹp trai thế. Sớm biết chị thế này em tình nguyện là người yêu chị từ lâu rồi. Có chỗ nào ngon rủ em đi với. Qua tết em sang làm với chị."

Tôi dơ tay kí hiệu Ok, nháy mắt hôn gió rồi tiếp tục đi. Anh tổ trưởng kho sáp lại gần tôi:

"Hương hả? Anh không nhận ra mày đấy? Bộ đồng phục công ty làm phong ấn cái nhân sắc xinh đẹp này của mày bấy lâu. Anh mà chưa lấy vợ thì..."

"Thôi anh ơi, ba con rồi, đừng mơ mộng nữa!"

Tôi cười rồi huých tay vào mạn sườn anh tổ trưởng kho. Mấy em công nhân kho nhao nhác:

"Chị Hương ơi, chị có người yêu chưa, em nguyện nâng khăn sửa ví cho chị. Dù chị có U40 thì em vẫn chấp nhận!"

Tiếng xì xào, bàn tán không ngớt.

"Sao bảo yêu thằng Hoàng cơ mà lại nghỉ việc?"

"Nó thích con gái ấy, yêu thằng Hoàng lúc nào."

"Chị ấy phòng cách như tổng tài trên tiktok quá, em yêu chị ấy mất rồi."

"Mẹ nó, sao không thi model, chui vào đây làm quái gì!"

"Nam nữ quan trọng gì, thích là nhích."

Tốt, cứ bàn tán, xôn xao nữa lên. Tôi thích!

*******

Trả đồ xong, tôi thấy nhẹ nhõm hết cả người. Văn phòng ở tầng hai, tôi đi lối cầu thang bộ xuống bên dưới mà không phải đi qua xưởng nữa. Tầm này trong giờ làm việc nên lối đi xuống vắng tanh. Đang chuẩn bị bước chân xuống cầu thang, có bàn tay nắm lấy cánh tay tôi kéo lại, giọng gấp gáp qua lớp khẩu trang, như vừa thở vừa chạy xong:

"Em nói nghỉ là nghỉ ngay hả? Em tránh mặt anh, xong bỏ đi luôn thế này à?"

Tôi gỡ tay Hoàng ra, nhẹ nhàng bảo:

"Đây là nơi làm việc, anh đừng lôi lôi kéo kéo thế này. Người khác thấy lại không hay. Em về đây."

Nói xong tôi bước đi, không quay đầu nhìn lại. Bỏ đi hết cho nhẹ lòng chẳng phải tốt hơn sao? Người ta đối với tôi không thật lòng, cớ sao tôi phải để tâm đến kẻ không đáng. Cũng muốn khóc để giải toả những ấm ức đè nén bấy lâu nhưng khóc ở đây lại mất mặt quá. Về nhà rồi tính!

********

Tôi lại chuyển sang công ty khác, nằm sâu hơn công ty cũ ở khu công nghiệp. Công ty này mới thành lập, thưa thớt người, công việc nhẹ nhàng, không áp lực, không đi ca quả thật rất hợp với tôi. Nghỉ việc thật là quyết định đúng đắn, cái cũ không đi, cái mới sao đến. Cuộc sống luôn phải tiến về phía trước! Sống lâu năm chiêm nghiệm ra nhiều điều, quả thật rất đáng để sống tiếp!

Mấy đứa em Thanh, Trà thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm tình hình tôi. Tôi trêu bảo công ty mới nhiều trai đẹp lắm, nhanh sang với chị, làm bọn nó rối tinh rối mù lên. Trên Facebook, thỉnh thoảng tôi up ảnh chụp tầm tan ca về, ánh hoàng hôn rực rỡ cùng bóng lưng của mấy em giai kỹ thuật, khiến mấy đứa vào bình luận không ngớt.

Hoàng nhắn tin nhưng tôi không trả lời. Về sau cũng không thấy tin nhắn nữa. Facebook Hoàng tôi không xoá vì tôi ít vào, nhưng số điện thoại và Zalo tôi xoá sạch, đặt dấu chấm hết cho một cuộc tình dang dở không được công khai.