Sau lần đó, tôi không nhắn tin với Hoàng nữa, Hoàng cũng giữ thái độ im lặng. Mối tình mới chớm nở có nguy cơ toang thật rồi. Buồn thì có buồn thật đó nhưng lòng tự trọng còn quan trọng hơn. Có lẽ tình cảm Hoàng dành cho tôi không nhiều như tôi kỳ vọng, đó chắc chắn không phải là tình yêu, có chăng chỉ là những rung động nhất thời bị sự tò mò làm cho cuốn hút. Hoàng chắc vẫn muốn bay nhảy nên không xác định rõ ràng với tôi. Chết tiệt, hà cớ gì phải đau buồn vì một kẻ không đáng. Tuy luôn cố gắng động viên bản thân nhưng chứng kiến cảnh Hoàng cười nói với người khác, đặc biệt là với đàn bà con gái là tôi lại thấy khó chịu. Ghen đấy, cơ mà không nói ra được. Lắm lúc tôi tưởng tượng có thể rút giày ra, vả vào mặt Hoàng mấy cái cho hả giận.
Tôi đi lướt qua Hoàng với ánh mắt bình thản, dù trong thâm tâm đang nổi sóng dữ dội. Thấy thái độ dửng dưng của tôi, không biết trong lòng Hoàng nghĩ gì, mà không hiểu có để chọc tức tôi không, Hoàng đưa tay lên đầu Mai, khẽ gạt miếng giấy nhỏ chẳng may vương trên tóc cô nàng. Mai thấy Hoàng làm vậy, mặt hơi đỏ, tay che miệng, khúc khích cười.
Má nó, tức đen người mà vẫn phải trả vờ bơ lác. Tôi quay sang khoác vai Thanh, tay còn cù nách làm nó cười rũ rượi, coi hai người kia như không khí rồi bước qua.
Giờ ăn trưa, Trà hỏi tôi:
"Chị với anh Hoàng toang rồi à?"
"Ừm, cũng gọi là thích nhưng chưa đến mức yêu, toang gì mà toang." Tôi bóc quả quýt cho lên miệng nhai nhóp nhép.
"Chị cứng thật đấy, em phục chị sát đất."
Trà dơ ngón tay cái ra:
"Chị à, ở bên chị lâu e thấy rung động rồi đó, hay là chị em mình tìm hiểu đi."
Tôi trợn mắt nhìn Trà:
"Mày xấu gái quá, không vào mắt chị đâu."
"Em mà xấu á, không thèm chơi với chị nữa."
Trà giả bộ giận dỗi quay đi.
"Hôm nay anh lương về rồi. Lát ra căng tin. Uống gì chị khao? Yêu đương làm gì cho mệt."
"Đúng! Đúng! Ba chị em mình đi thôi."
Thanh với Trà lôi lôi, kéo kéo tôi, làm nhiều người ở nhà ăn quay ra nhìn khiến tôi không khỏi xấu hổ. Đã muốn không bị chú ý nữa mà ông trời cũng không cho, thật là mệt quá đi!
*****
Nghe phong phanh thấy bảo công ty trúng được mấy đơn hàng lớn, không những phải thường xuyên tăng ca mà ra tết âm lịch, chuẩn bị chia ca ngày, ca đêm đến nơi rồi. Đâu đâu cũng thấy dân tình xôn xao, đi ca tuy ít giờ hơn hành chính nhưng sẽ mệt hơn, nhất là ca đêm. Với chị em có con nhỏ hay những kẻ không chịu nổi việc thức khuya như tôi quả là cú sốc lớn. Đang muốn gắn bó lâu dài với công ty, chia ca khác nào đuổi khéo tôi. Với lại hàng ngày phải chứng kiến cảnh người mình thích lượn lờ, liếc mắt với những đứa khác chả khác nào sự tra tấn tinh thần. Điều này làm tôi nảy ra một ý tưởng, rồi biến thành hành động nhanh chóng.
Hôm sau đến xưởng, tôi đặt tờ đơn xin nghỉ việc xuống bàn tổ trưởng.
Hoàng cầm lấy tờ đơn, đọc lướt qua rồi đưa ánh mắt không thể tin nổi lên nhìn tôi:
"Sao lại nghỉ việc? Mới vào làm không bao lâu đã nghỉ là làm sao? Công ty chưa tuyển được người mới. Đơn này giám đốc không ký ngay đâu."
Tin tôi nghỉ việc lan nhanh chóng mặt. Cái Thanh, Trà mặt tiu nghỉu nhìn tôi:
"Chị! Sao lại nghỉ việc?"
"Chị không muốn đi ca."
"Có thể xin làm hành chính mà chị. Chị đừng nghỉ, ở đây làm với bọn em nhé."
"Chuyền mình đi ca hết, có mình chị xin đi hành chính thì làm với ma à?
"Mới đồn thôi, đã chắc chắn đâu. Chị cứ để đến lúc chia ca rồi tính."
"Chị quyết định rồi, không ai có thể cản được đâu. Hay là hai đứa cùng nghỉ với chị?"
Thanh, Trà tỏ ra ngập ngừng. Làm hơn năm rồi, quen việc nên cũng không muốn bắt đầu lại từ đầu. Mặt khác, sắp tết, còn lương thưởng chả đứa nào dại mà nghỉ lúc này.
Tôi thì khác, vào có mấy tháng, thưởng chả đáng bao nhiêu, tâm hồn lại đang thương tổn, có gì mà lưu luyến đây? Hơn nữa, gần tết nhiều công ty trong khu công nghiệp thiếu người, băng rôn tuyển dụng treo đầy cổng, tôi cũng đang nhắm được một chỗ tuyển hành chính, lương lậu với đãi ngộ đều ổn cả, ngu gì không đi!
Tối hôm đó, Hoàng nhắn tin cho tôi hỏi:
[Sao em lại nghỉ? Không muốn làm việc với anh nữa à?]
[Em không thích đi ca.]
[Anh sẽ xin chủ quản để em làm hành chính thôi.]
[Không cần đâu. Em quyết định rồi. Em không thích làm công việc này nữa.]
[Em đừng nghỉ, được không?]
[Vì sao em phải ở lại?]
[Cho anh thêm thời gian nhé!]
Tôi không nhắn tin lại nữa. Hứa hẹn, nghe cảm động nghê, đợi đến mùa quýt năm sau à? Đừng mơ.
Tôi quăng điện thoại sang bên cạnh, rồi lăn ra ngủ.
******
Hôm sau, tôi nghỉ tự do một buổi sang công ty mới phỏng vấn. Dày dặn kinh nghiệm như tôi nên đỗ ngon ơ. Phòng nhân sự hẹn đầu tuần sau nộp hồ sơ đầy đủ rồi đi làm luôn.
Mai là thứ bảy, tôi tính đến công ty cũ trả đồ xong tiện đi làm nốt bộ hồ sơ. Đơn nghỉ việc của tôi không được duyệt mà nếu duyệt ngay cũng phải làm thêm đủ một tháng nữa mới xong. Nếu không, sẽ bị gây khó dễ khi chốt bảo hiểm thất nghiệp. Kẻ đã dám nghỉ ngang như tôi thì quan tâm gì đến những việc cỏn con như thế nữa.