Chuyện tôi và Hoàng đi nhà nghỉ thế quái nào lại bị phát hiện. Tôi đi qua nghe những tiếng rì rầm to nhỏ, không biết là chuyện gì, loáng thoáng như có người nói bên tai:
"Ngủ với nhau rồi..."
Tôi về chỗ, đang check bản kế hoạch sản lượng hôm nay thì Thanh chạy tới thì thầm:
"Chị, em hỏi thật..."
"Ừ, sao em?"
"Chị với anh Hoàng ấy ấy rồi hả?"
"Ấy ấy là thế nào?" Tôi bỏ cây bút lên trên tờ giấy, quay sang nhìn Thanh.
"Thôi chị đừng giả vờ nữa, tối qua lúc chị với anh Hoàng về cùng nhau, có người thấy hai anh chị vào nhà nghỉ. Thật 100% hả chị?"
"Chắc họ nhìn nhầm thôi, chị có cùng đường với Hoàng đâu. Mà nếu thế thật thì bọn mày chả vui quá, lại sắp được ăn cỗ chị."
Tôi cố làm vẻ mặt bình thản.
"Nghe cũng hợp lý. Nhưng nếu chị với anh Hoàng tiến triển tới mức đó thì chị đã làm tan nát bao con tim của mấy em ở xưởng định hình rồi. Há há." Thanh vỗ đùi đen đét, ra bộ khoái chí lắm.
Tuy cứng mồm nhưng đến giờ nghỉ trưa, tôi vẫn nhắn tin hỏi Hoàng có lỡ mồm lung tung kể không. Hoàng lập tức bảo tôi việc đó ai đi bô bô kể bao giờ, cứ bình tĩnh, không có gì phải lo lắng cả.
May lúc đi ăn trưa, tôi hay cùng Thanh, Trà và hội Qc đi theo nhóm nên cũng đỡ bị săm soi. Nhất là đi ngang qua bộ phận sản xuất, ước có phép dịch chuyển tức thời mà biến mất cho nhanh, chứ toàn ánh mắt sắc như dao găm muốn chém tôi làm trăm mảnh.
Không muốn mình thành chủ đề nóng hổi cho mấy bà tám trong công ty, tôi giữ khoảng cách với Hoàng. Nhiều lúc tăng ca, ít người, Hoàng muốn đi cùng tôi ra nhà gửi xe, tôi trốn trong nhà vệ sinh, đợi mọi người ra hết mới lò dò về. Hoàng gửi tin nhắn, tôi để lúc lâu mới trả lời, có khi trả vờ quên. Trưa tôi ăn xong về xưởng định nằm xuống nghỉ một lát thì nghe thấy tiếng Hoàng khe khẽ:
"Em tránh mặt anh đấy à?"
Tôi không nhìn Hoàng chỉ nói:
"Em với anh là quan hệ như thế nào. Anh có xem em là người yêu anh không?"
"Tất nhiên là anh yêu em rồi. Em hỏi gì lạ vậy."
"Yêu anh mà em không thoải mái chút nào. Chẳng như những cặp đôi bình thường khác."
"Thì cùng công ty có chút bất tiện!" Hoàng tiến tới, ngồi sát tôi.
"Anh thấy xấu hổ vì yêu người hơn tuổi phải không?" Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Hoàng.
"Sao em lại nói như vậy? Cứ từ từ đã..."
"Em không muốn từ từ, không muốn mập mờ. Anh có xác định yêu để cưới không?"
"Chuyện này..."
Hoàng ngập ngừng.
"Em không muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh, mệt lắm."
Nói rồi tôi cầm miếng bìa đi ra chỗ khác nằm, kệ Hoàng ngồi đó với ánh mắt đăm chiêu.