Cuối tuần bố mẹ đi đám cưới nên trong nhà còn một mình tôi, nằm đến trưa mới mò dậy, tôi xuống bếp, lục gói mì, rửa ít rau cải, đập thêm 2 quả trứng làm bữa trưa cho nhanh. Đang nhồm nhoàm thổi mì thì có tin nhắn đến:
[Em nghỉ trưa rồi, chị ăn chưa?]
[Chị đang ăn? Em làm nghề gì mà chủ nhật vẫn phải đi làm vậy?]
[E làm ở siêu thị K.]
[Ồ, siêu thị K gần ngay nhà chị. Thế để tối nay chị qua nhìn em cái nhỉ.]
[2h chiều e tan ca rồi.]
[Vậy à! Thế để lúc khác.]
[Tuần sau e đổi ca. Tối chị ra là gặp được em.]
Biểu tượng mặt cười.
Tôi gửi biểu tượng ngón cái dơ lên.
[Mà em tên Hưng à? Tên hiển thị trên zalo ấy.]
[Vâng. Tên chị là gì? Không thấy chị để hiển thị.]
[Chị tên Hương.]
Tôi đang định gõ phím tiếp thì nghe thấy tiếng gọi của mẹ nên nhắn lại ngắn gọn:
[Chị bận, rảnh nói chuyện sau nhé!]
Bên kia thả tim vào tin nhắn của tôi biểu thị đã đọc.
Tôi chạy ra cửa thấy mẹ hớt hải vào nhà:
"Hương, rót nước đi con có mấy cô bạn của mẹ đến chơi."
Tôi nhòm ra cửa, thấy mấy cô trung niên béo, gầy đủ cả đang xì xồ cười lớn. Mọi người vui vẻ nói chuyện. Đám cưới này là của con trai một cô học cùng lớp mẹ tôi ngày xưa, nghe tầm gần 40 mới lấy được vợ nên gia đình mừng lắm, tổ chức linh đình mời tận cả họ hàng xa xôi cách sáu, bảy, tám đời cũng đến chung vui. Đám cưới xong, mấy cô học cùng mẹ tôi lại kéo đến nhà tôi tám chuyện trên trời dưới bể, xong khoe con cái, cháu chắt đủ cả. Rồi họ nhòm sang tôi hỏi:
"Cháu bao tuổi rồi, lấy chồng chưa?"
Tôi mặt mày méo xệch:
"Cháu hơn 30 rồi cô. Vẫn ế."
"Ế á? Nói thế nào, chắc cháu kén thôi, chứ cao ráo trắng trẻo này làm sao mà ế được." Một cô nói oang oang, xong quay sang bảo mẹ tôi: "Bên ngoại nhà tớ có đứa cháu cũng ngoài 30 rồi mà chưa vợ, nếu cháu Hương không chê, để tôi về bảo nó sang chơi, biết đâu lại gạo nấu thành cơm..."
Tôi vội vã xua tay:
"Dạ thôi, cháu..cháu..mới có bạn trai rồi ạ!"
"Uầy, thế à? Vậy mà cháu còn kêu ế. Ra là dấu, thế nhanh nhanh còn đẻ không để dăm ba tuổi nữa khó sinh nở đấy cháu ạ!"
Mặt tôi trắng bệnh, cười gượng gạo:
"Vâng..."
Ôi, tôi phải chuồn lẹ, không ở đây bị hỏi đến váng đầu mất. Mấy kiểu giới thiệu này tôi đã từng thử qua rồi, không ăn thua. Người ta được giới thiệu không biết thế nào, chứ tôi toàn gặp kiểu mấy anh, mấy chú đầu hơi hói, cao hơn tôi một chút còn đỡ, đằng này thấp hơn tôi, xong nói chuyện kiểu cả ngày nặn ra được câu : "Em ăn cơm chưa? Đang làm gì thế?" Chán không buồn nói.
Tôi mệt mỏi vì ngấp nghé 30 phải đi xem mắt quá nhiều rồi.