Tiếng chuông báo thức vang lên ầm ĩ, tôi giật mình tỉnh giấc, quờ quạng tay theo thói quen để tắt điện thoại. Thế quái nào mà mãi không chạm vào được nó nhỉ. Thường mỗi tối trước khi đi ngủ tôi hay để phía trên, cách xa đầu một đoạn thôi mà! Bực mình vì tiếng chuông giục giã, tôi ngồi dậy, mở to mắt. Hóa ra nó nằm ở tít bên dưới giường, thảo nào sờ mãi mà không lấy được. Vừa tắt chuông báo đi tôi định ném nó ra xa để tiếp tục ngủ thêm chút nữa, dù gì hôm nay cũng là chủ nhật, không phải đi làm nên dậy sớm làm gì, nhìn thoáng qua biểu tượng tin nhắn có tin nhắn chưa xem, tò mò tôi nhấn vào. Tin nhắn từ số lạ, không lưu trong danh bạ:
[Hương à! Em dạo này sao rồi?]
Nhìn mốc thời gian nhắn là 11h45" tối hôm qua, tầm đó tôi đang say giấc từ bao giờ rồi, với lại có thói quen để chế độ im lặng khi ngủ nên những tin nhắn đêm khuya kiểu này tôi không quan tâm lắm. Tôi nhắn lại:
[Ai đấy? Quen không nhỉ?]
Bên kia không thấy nhắn lại, tôi nhìn thời gian mới có 6h sáng, thường tôi hay để chuông như vậy để dậy chuẩn bị đi làm, nhưng ngủ thêm 30", đến 6 rưỡi mới bò dậy khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân, lục sục xong cũng gần 7h, dậy ra quán ngay ngõ gần nhà làm bát canh hay mua bánh mì xong phi xe đến công ty cho kịp giờ chấm công trước 8h. Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như vậy đối với một gái ế ngoài 30 tuổi như tôi. Trừ chủ nhật là ngày tôi có thể tùy thích muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ, không ai ép, không ai thúc giục...Đang mơ màng ngủ tiếp bỗng có tiếng báo tin nhắn mới, tò mò tôi mở điện thoại thì người kia gửi tin nhắn lại:
[Anh đây, Hoàng đây, mới có hơn tháng em quên anh rồi à?]
[Hoàng nào?]
Tôi nhắn lại cụt lủn.
Bên kia nhắn lại rất nhanh:
[Bạn trai cũ, em quên nhanh vậy à?]
[Ừm, tôi quen mấy người tên Hoàng, biết anh là Hoàng nào? Ngộ nhỡ anh là lừa đảo thì sao?]
Bên kia gọi lại luôn, không thèm nhắn tin nữa.
Tôi bắt máy:
"Ai đấy?"
Giọng đầu bên kia hơi khàn khàn:
"Em quen nhiều Hoàng thế cơ à? Mà em xóa số của anh rồi hay sao ?"
"Ừ, xóa rồi. Chia tay không xóa thì để làm mắm à?"
Giọng tôi có chút châm chọc:
"Tôi không có thói quen làm bạn với người yêu cũ."
"Em..." Giọng bên kia thổn thức:
"Em phũ thế à?"
"Chia tay cả tháng rồi chứ có phải ngày một ngày hai đâu, lưu luyến làm gì."
"Anh hiểu rồi... ra là anh đã làm phiền em!"
Tôi chưa kịp nói bên kia đã ngắt máy.
"Ôi, giận dỗi à? Đã chia tay mà còn ra vẻ. Là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi được chưa? Ngủ tiếp đây..."
Lại có tin nhắn đến. Đang cau có, định nhắn ra một tràng xối xả bỗng lướt qua thấy số lạ này khác so với số bạn trai cũ, tôi mở ra đọc:
[Chào bạn, mình làm quen được không?]
Ôi chủ nhật này thật là bận rộn quá đi, người này vừa rời đi, người khác đã tới, không cho tôi thời gian nghỉ ngơi đây mà!
Tôi trả lời số lạ:
[Ai đấy?]
[Kết bạn zalo với mình nhé, mình sẽ kể bạn nghe!]
Số lạ gửi tin nhắn vừa tới thì zalo cũng nhận được yêu cầu kết bạn. Tôi nhổm dậy, dựa lưng vào thành giường, miệng nhếch lên cười:
"Không ngờ mình vẫn còn có trai theo đuổi cơ đấy, há há..."
Ảnh đại diện số lạ là gương mặt một thanh niên đeo khẩu trang, phía sau là ánh đèn mờ ảo, tóc mái hơi dài chấm đến mắt, nhìn trông có vẻ trẻ con. Ế, khoan đã nào. Lại kém tuổi à? Tôi nhắn zalo:
[Ảnh đại diện là bạn à?]
Bên kia nhanh chóng gõ lại:
[Ừ, là mình.]
[Trông trẻ thế. Bao tuổi vậy?]
Tôi sốt sắng.
[24]
[24? Thật à? Thế em ít hơn chị nhiều tuổi ấy.]
[Ừm, em biết chị hơn em tuổi. Chị bao nhiêu tuổi?]
[Chị ngoài 30 rồi.]
Tôi nhập tin nhắn mà lòng hơi xấu hổ. Già chát rồi! Chắc nghe đến tuổi em kia lại xách dép chạy mất thôi.
Bên kia gửi biểu tượng mặt cười :
[Trông chị trẻ mà, nhìn tầm hai mấy thôi!]
[Em sợ không? Còn muốn làm quen không?]
[Muốn chứ? Mà chị có chồng chưa?]
[Có chồng mà còn nhắn tin được vậy hả em?]
Tôi gửi biểu tượng mặt cười ra nước mắt.
[Em đang làm việc, lát em nhắn tin cho chị sau nhé.]
[Ừm em làm đi.]
Bên kia gửi biểu tượng chú chó nhỏ vẫy tay.
Tôi nhìn điện thoại, bất giác cười:
"Trúng số rồi. Tự dưng lại được một em trai dễ thương làm quen, vui quá là vui đi!"