Twilight: Chỉ Một Bước Nữa

Chương 41

Hành động xét xử ở Venice được ấn định diễn ra sau hai ngày nữa, và gần như toàn bộ Volturi đều tham gia, ngoại trừ Catherine và Sulpicia.

Catherine dám chắc rằng trong suốt thời gian cai trị lâu dài của mình, Volturi đã tiến hành vô số lần xét xử, bởi dường như Sulpicia chẳng hề bận tâm đến sự kiện lần này. Có lẽ do ảnh hưởng từ lối tư duy của trường cảnh sát, Catherine ít khi tò mò về chuyện của Volturi. Biết quá nhiều khi khiến cô luôn có cảm giác bản thân có thể bị "thủ tiêu" bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, sự thật là chính cuộc sống của cô đã đủ rối tung lên rồi, cô chẳng có tâm trí nào để tìm hiểu về lịch sử phức tạp, rộng lớn mà luôn gắn liền với máu và chiến tranh của Volturi.

Catherine có lẽ là ma cà rồng tân sinh tệ nhất từng có. Mất cả mấy ngày, cô mới học được cách đi lại bình thường, cái giá phải trả là không biết bao nhiêu lần cô mất kiểm soát tốc độ và đâm sầm vào Caius ở phía trước. Và mỗi lần ngẩng đầu lên từ vòng tay của Caius, chắc chắn cô sẽ bắt gặp nụ cười châm chọc cực kỳ đáng ghét của Demetri.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Catherine chính là ma cà rồng tân sinh chậm thích nghi nhất mà Volturi từng gặp. Nếu không phải vì nhìn thấy cô thật sự nghiêm túc cố gắng luyện tập, dù rất nóng nảy nhưng vẫn kiên nhẫn, chắc hẳn Demetri sẽ nghĩ rằng cô đang cố tình nhảy bổ vào vòng tay Caius.

"Xin lỗi." Catherine đã không nhớ nổi mình nói câu này với Caius bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần cô vô thức thốt ra câu này, ngẩng đầu lên là lại thấy gương mặt chẳng mấy vui vẻ của Caius.

Không trách được Caius lại có sắc mặt tệ đến vậy. Chính Catherine cũng cảm thấy mình ngốc nghếch kinh khủng. Có lẽ cô nên tự an ủi rằng năng lực của mình khá hữu ích, nếu không Caius chắc đã biến cô thành củi để đốt làm phân bón cho những loài hoa quý trong cung điện Puoli, coi như đóng góp chút gì đó cho Volturi.

Trời ạ, đúng là một cái chết có ý nghĩa.

Tâm trạng của cô tồi tệ đến mức không cảnh sắc đẹp nào xung quanh có thể cứu vãn nổi, bởi vì cô chân thành tin rằng, rời khỏi Volturi – nơi toàn ma cà rồng này – cô sẽ rất khó thích nghi với cuộc sống của con người. Dù cho Catherine đã kiểm soát tốt cơn thèm khát máu đến mức khiến Aro cũng phải kinh ngạc.

Thông thường, để đạt được khả năng kiểm soát hoàn hảo như Volturi, có thể đi lại giữa đám đông mà vẫn giữ được vẻ thanh lịch và điềm tĩnh, cần ít nhất vài chục năm, thậm chí hàng trăm năm rèn luyện. Thế nhưng Catherine, chỉ là một tân sinh gần một tuần tuổi, đã có thể tiếp cận Gianna mà không mất kiểm soát. Dẫu vậy, cô vẫn không thể chịu nổi mùi hương quá nồng của con người ở khu vực lễ tân, chỉ trụ được chưa đầy hai tiếng.

Đó quả là một kỳ tích. Aro luôn thích gọi cô như vậy.

Đúng thế, Catherine nghĩ thầm với giọng điệu châm biếm. Một ma cà rồng tân sinh sở hữu năng lực đặc biệt là nhìn thấy cái chết, đồng thời nhanh chóng học được cách kiểm soát cơn thèm máu, thế nhưng lại chẳng biết đi đứng tử tế, chứ đừng nói đến việc tự nhiên kiểm soát sức mạnh để không làm hỏng đồ vật trên tay.

Thật sự quá khó. Chúa đúng là công bằng. Cho bạn một năng lực đặc biệt thì nhất định cũng ban cho bạn một cơ thể vô dụng.

Sau khi bóp nát cái cốc thứ năm, Catherine đờ đẫn mất một lúc lâu, rồi vung vẩy bàn tay lấp lánh dưới ánh mặt trời của mình, bực bội ngồi xuống một tảng đá và giận dỗi với chính mình. Dù biết rằng làn da của ma cà rồng khi gặp nắng sẽ phát sáng như trong mơ, Catherine vẫn thích nghĩ rằng đó là biểu hiện của việc cô bị tức đến mức phát sáng.

Trước khi mùa đông thực sự đến, Volterra không bao giờ thiếu ánh nắng, nhưng nhiệt độ đã bắt đầu hạ xuống rõ rệt. Dù điều này không ảnh hưởng nhiều đến ma cà rồng, việc thay đổi trang phục theo mùa vẫn rất cần thiết.

Tối qua, Catherine đã vô cùng khó khăn để từ chối ý tốt của Heidi khi cô ấy muốn giúp chọn quần áo. Catherine lao xuống lầu, đến quầy lễ tân, giật lấy máy tính của Gianna và nhanh chóng đặt mua hai, ba bộ đồ mà cô có thể tự trả nổi. Dùng thẻ của mình, mua đồ của mình, Catherine cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra khoản tiết kiệm của mình tuyệt đối không thể chịu nổi kiểu tiêu xài này mãi, dù biểu cảm của Gianna cho thấy, quần áo cô mua có giá chẳng hơn gì tấm thảm lau chân trước cổng cung Puoli.

Sự thất vọng về bản thân và nhận thức rằng việc hòa nhập lại vào xã hội loài người là vô cùng khó khăn khiến Catherine liên tục bồn chồn. Những tia sáng rực rỡ trước mắt cô như dệt thành một mạng lưới hỗn loạn, những con kiến bò quanh rễ cỏ đâm sầm vào tơ nhện giữa những lá cỏ rũ xuống. Dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất, Catherine cũng có thể nhận thấy rõ ràng. Quá mức phức tạp, nên cô hướng ánh mắt mình xa hơn.

Caius không biết đã đến bên cô từ lúc nào, như một con quạ cánh đen sà xuống cạnh cô mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Hương thơm trên người anh, Catherine đã quá quen thuộc, quen đến mức anh đến gần cũng chẳng khiến cô cảnh giác nữa.

Điều này dường như chẳng phải là chuyện tốt.

Catherine nghiêng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, dáng vẻ vẫn thẳng tắp và tao nhã. Cô bỗng hỏi: "Ban đầu... anh mất bao lâu để thích nghi vậy?"

Câu hỏi của cô rất cẩn thận, nhưng lại không giấu nổi sự tò mò. Giọng cô pha chút ấm ức đặc trưng của trạng thái bực bội. Caius im lặng một lát, hít sâu một hơi rồi đáp: "Nửa ngày."

Catherine quay mặt đi. Đúng là cô hỏi nhầm người rồi. So sánh với người khác đúng là khiến người ta tức chết. Một lúc sau, cô gần như tự lẩm bẩm:

"Sao mọi người lại thích nghi nhanh thế? Tôi chỉ xử lý mớ ánh sáng hỗn loạn trước mắt này với những thứ quá rõ ràng nhưng chẳng quan trọng kia thôi mà đã thấy mệt rồi."

"Đây là điều cần thiết cho một kẻ săn mồi. Chúng ta là loài săn mồi hoàn hảo nhất thế giới này, tái sinh từ cái chết, chịu đựng đau khổ từ địa ngục mà quay lại." Có lẽ vì đang nói đến chủ đề yêu thích, giọng Caius không còn lạnh lùng như trước. "Từ đầu đến chân, chúng ta là những vũ khí đủ để dễ dàng cướp đi sinh mạng con mồi, được trang bị tận răng."

"Tiếc là bộ vũ khí đó ở tôi thì thật thảm hại." Catherine tự chế giễu bản thân.

Caius nhìn cô một lúc, rồi đứng dậy nhảy lên tảng đá lớn nơi Catherine đang ngồi, dáng vẻ mạnh mẽ và đẹp đẽ như một con báo đen. Catherine còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm lại. Một bàn tay lạnh giá che mắt cô, cướp đi thị giác của cô.

Bị mất đi thị lực khiến Catherine rất căng thẳng. Toàn thân cô cứng đờ, nhưng Caius giữ chặt vai cô, không để cô cử động lung tung. Giọng anh mang chút nghiến răng nghiến lợi.

Catherine lập tức im re, không dám cử động, chỉ vô thức chớp mắt liên tục. Lông mi dài cong vυ't của cô quét qua lòng bàn tay Caius, khiến anh có cảm giác như đang giữ một con bướm. Cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng này như một con rắn luồn vào trong tâm trí anh. Mùi hương của cô trở nên đậm hơn, quấn quanh mũi anh và kéo căng thần kinh anh.

Hơi thở lạnh lẽo rơi nhẹ lên vành tai và cổ Catherine, khiến cô khẽ run. Cô nghe thấy giọng nói mượt mà như lụa thì thầm bên tai: "Đừng phụ thuộc vào mắt của em, hãy thử dùng bản năng của cơ thể để cảm nhận xung quanh. Em phải học cách cảm nhận nó trước khi có thể kiểm soát nó."