Twilight: Chỉ Một Bước Nữa

Chương 40

Lâu sau, Marcus bất ngờ lên tiếng: “Volturi là biểu tượng của luật pháp trong thế giới chúng ta, nhưng cũng là hiện thân của lòng khoan dung. Có lẽ chúng ta không nên trút giận lên một người không biết chuyện.”

So với Caius – người toàn thân toát ra khí lạnh đến cực điểm và ánh mắt âm trầm – phản ứng của Aro bình thản hơn nhiều. Ông gật đầu suy tư, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng với Marcus: “Ngươi luôn rộng lượng với họ, Marcus.”

“Langdon ở đâu?” Caius nhìn chằm chằm vào Diana, ánh mắt đỏ rực dường như đông cứng lại.

“Anh ấy….” Diana vừa thở hổn hển vừa trả lời sau khi Aro ra hiệu cho Jane dừng tay, “Anh ấy hẳn là…vẫn…vẫn còn ở Venice.”

“Ngươi rất quen thuộc nơi đó.” Caius lạnh nhạt nói, ánh mắt như đang nhìn một con côn trùng. “Vậy ngươi sẵn sàng giúp chúng ta tìm gã ta chứ?” Aro chậm rãi, khéo léo dụ dỗ: “Chứng minh rằng ngươi thật sự không phản bội chúng ta. Hơn nữa, gặp lại người bạn cũ, chẳng phải rất vui sao?”

“Tôi… tôi sẵn sàng, sẵn sàng.”



Bạn sẽ không bao giờ biết người giàu có thể giàu đến mức nào. Đó là suy nghĩ của Catherine khi mở những cuốn sách mà Heidi chuẩn bị cho cô và nhận ra tất cả đều là ấn bản đầu tiên.

Cô cảm thấy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, sự tôn kính đối với những cuốn sách cổ và quý giá trong cô sẽ sớm biến mất hoàn toàn.

Câu chuyện của Elizabeth và Darcy vẫn đang tiếp tục trên những trang sách. Darcy tự tin cầu hôn nhưng nhận lại sự từ chối thẳng thừng từ Elizabeth. Mặc dù biết anh yêu cô sâu sắc, Elizabeth vẫn vô cùng kinh ngạc.

Catherine đã đọc câu chuyện lãng mạn này nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc lại cô vẫn bị cuốn vào sự ngạc nhiên tương tự như nữ chính. Darcy yêu Elizabeth từ cái nhìn đầu tiên, từ khoảnh khắc anh chăm chú nhìn vào mắt cô, và từ đó cảm xúc lan tỏa.

Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy điều đó thật kỳ diệu. Liệu có ai thật sự yêu người khác chỉ vì ánh mắt không? Nghe thật không đáng tin, giống như tiếng sét ái tình vậy. Catherine đã quan sát vô số đôi mắt, cả những đôi mắt được ngâm trong formalin, nhưng chẳng thấy chúng có gì đẹp đẽ đến vậy.

“Có vẻ cô rất thích câu chuyện này.” Sulpicia mỉm cười nhìn Catherine. “Mặt cô đang cười kìa. Đây là lần đầu tiên cô cười từ khi đến đây, điều đó khiến ta rất vui, Cathy.”

Catherine ngẩn người, có chút ngượng ngùng. Cảm xúc mà câu chuyện trong sách mang lại vẫn chưa lắng xuống, và biểu cảm dịu dàng trên gương mặt Sulpicia lại càng khiến cô cảm thấy khó xử hơn.

Cô thử thăm dò, hỏi một câu mà bình thường cô không dám hỏi: “Thật sự có người yêu một người chỉ vì một đặc điểm nào đó, dù người kia không quá xinh đẹp, và thậm chí còn yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”

Sulpicia làm ra vẻ bí ẩn, chớp mắt: “Cô không tin?”

Catherine nhún vai, cảm thấy câu hỏi này không dễ trả lời: “Tôi chỉ từng thấy điều đó trên phim và trong sách.”

“Thế à? Có lẽ chỉ là cô chưa nhận ra thôi.”

“Có lẽ thế. Còn cô, cô có tin không?”

“Tất nhiên. Đối với giống loài của chúng ta, chúng ta có cảm giác mãnh liệt với người được định mệnh sắp đặt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi khi cảm xúc đó là đôi bên, nhưng trường hợp đó hiếm lắm. Hầu hết chỉ là một bên bị thu hút mạnh mẽ ngay từ đầu.”

“Nghe có vẻ rất thảm.” Catherine nhìn vào quyển sách trong tay, Darcy đang viết những lời chân thành dành cho Elizabeth.

“Đúng vậy, rất thảm. Cảm xúc đó gần như không thể kiểm soát được, và thật tiếc là bên kia lại không cảm nhận được, thậm chí đối xử với người kia như người xa lạ. Đúng là đáng thương.” Sulpicia đồng ý, ánh mắt lơ đãng nhìn Catherine, ẩn chứa nhiều hàm ý.

Catherine bắt đầu thấy không thoải mái. Ánh mắt của đối phương làm cô cảm thấy áp lực. Cô buột miệng hỏi: “Cảm xúc này kéo dài bao lâu?” Cô nhớ Caius từng nói rằng Sulpicia và Aro đã là vợ chồng từ ba ngàn năm trước.

“Lâu như cuộc đời vĩnh cửu của cô, thân ái.” Sulpicia trả lời. “Tình yêu của ma cà rồng là bất biến, không có gì thay đổi được.”

“Ngay cả khi đối phương có thể mãi mãi không đáp lại?”

“Ngay cả khi đối phương không đáp lại.”

Catherine nhìn bà ấy với vẻ khó tin: “Đây gọi là tình yêu sao? Đây là bi kịch thì đúng hơn!”

Sulpicia lắc đầu, giọng dịu dàng: “Bi kịch hay thiên đường, điều đó phụ thuộc vào thái độ của đối phương mà thôi. Chúng ta không thể kiểm soát cảm xúc này. Một khi đã gặp người đó, điều duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi phán quyết. Chúng ta – bao gồm cả cô, Cathy – tình cảm của chúng ta hoàn toàn khác với con người. Con người nếu mất đi bạn đời hoặc người mình yêu, họ vẫn có thể sống tiếp. Nhiều khi họ còn có thể gặp được một, thậm chí là nhiều người khác mà họ yêu thương.”

“Nhưng chúng ta thì không.” Bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai Catherine. “Cathy, cảm xúc này gần như không hề có lý trí.”

Không biết vì sao, Catherine đột nhiên nhớ đến Marcus. Vẻ mặt ông ấy lúc nào cũng u sầu, thậm chí là tuyệt vọng, ánh mắt không còn chút ánh sáng nào.

“Vậy, có khi nào sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp được người đó không?” Catherine rùng mình hỏi, cảm giác rằng vấn đề này cần được giải quyết từ gốc rễ. Thiên thần tóc vàng mỉm cười, phủ nhận câu hỏi của cô: “Không thể nào.”

Nghe câu trả lời dứt khoát ấy, Catherine suýt nữa thì bật cười. Cô chỉ đành quay lại tập trung vào quyển sách trong tay.

“Cô thích câu chuyện này như vậy, tại sao thế?” Sulpicia tò mò. Bà cũng từng đọc quyển sách này, nhưng không đến mức say mê như Catherine.

“Ừm… Không biết nữa. Chỉ là cảm thấy thật khó tin khi Darcy vẫn yêu Elizabeth sâu đậm như vậy dù bị cô ấy từ chối và lạnh nhạt.” Catherine suy nghĩ một chút rồi trả lời. Có lẽ cũng vì tính cách của cô khá giống Elizabeth, như Langdon từng nói.

Catherine thường hay vội vàng đánh giá người khác qua ấn tượng đầu tiên và khó mà thay đổi suy nghĩ. Cô không quen việc người khác đối xử quá tốt với mình, và luôn tính toán kỹ càng trong mọi chuyện, sợ rằng sẽ nợ ai đó điều gì. Điều này đôi khi làm tổn thương đối phương mà cô không hề hay biết.

“May là câu chuyện có một cái kết đẹp, đúng không?” Sulpicia nói, “Một người vứt bỏ thành kiến, một người bỏ qua ngạo mạn, thật là một kết thúc đáng mơ ước.”

Catherine lật lại bìa sách, trên đó ghi: "Kiêu hãnh và Định kiến", Jane Austen – tác giả và cuốn sách mà cô yêu thích nhất.