"Cảm nhận kiểu gì?" Giọng Catherine có chút biến đổi, chất độc trong miệng tiết ra liên tục rồi lại bị cô nuốt xuống. Tay cô siết chặt lấy tảng đá bên dưới. Bởi vì hàng năm dãi nắng dầm mưa, lớp vỏ ngoài có chút mềm, khối đá vỡ ra thành từng mảnh nhỏ dưới áp lực vô thức của cô.
"Nghe đi, lắng nghe tất cả âm thanh xung quanh. Em sẽ biết mình đang ở đâu, an toàn hay nguy hiểm," Caius tiếp tục nói. "Thả lỏng đi, đây là khả năng trời phú của em, không cần nỗ lực cũng có thể làm được."
Chỉ cần nghe thôi sao? Vậy những giác quan khác thì sao?
Thật lòng mà nói, muốn thả lỏng khi ở bên Caius không phải chuyện dễ dàng, điều đó đòi hỏi tâm lý phải cực kỳ vững vàng.
Catherine hít sâu một hơi, tập trung lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Âm thanh không thể bỏ qua nhất là tiếng thác nước cuồn cuộn, đổ xuống với uy lực như sấm sét, va mạnh vào hồ nước và đá tảng bên dưới. Tiếng dòng chảy, tiếng bọt nước bắn lên rồi lại rơi xuống, tiếng đá nứt vỡ vì không chịu nổi áp lực khủng khϊếp.
Chim sơn ca theo gió nhẹ nhàng đáp xuống, vỗ cánh khẽ khàng đậu trên nhánh cây, phát ra tiếng kêu nhỏ. Ở rất xa, tiếng chuông nhà thờ vọng lại, hòa lẫn với âm thanh của những con thỏ nhảy nhót trong bụi cỏ. Một con nai lớn đang tìm thức ăn, nhịp tim mạnh mẽ, máu chảy cuồn cuộn trong động mạch.
Và một âm thanh đáng sợ khác, như thể có thứ gì đó đang trườn qua bụi cỏ, phát ra tiếng rít. Nó đang tiến gần con thỏ. Catherine hiểu rằng đó là một con rắn. Trong khi đó, một con sói xám đang rình rập trong rừng sâu, chờ đợi nai lớn tiến lại gần.
Sau một tiếng rít ngắn là tiếng gầm uy nghiêm. Catherine nghe thấy nhịp tim của con nai ngày càng yếu, máu cuộn trào từ vết cắn trên cổ bị sói xám cắn chặt.
Hương máu, mùi cỏ cây đậm đà, và hương mục nát từ lớp đất trộn lẫn vào mùi bùn, tất cả cùng vẽ nên trong tâm trí Catherine một bức tranh rừng rậm rõ nét.
Caius nhận ra cơ thể Catherine đã thả lỏng, từ từ buông tay che mắt cô ra và thì thầm bên tai: "Khi đã quen với khả năng này, em có thể điều khiển cơ thể mình theo ý muốn, thực hiện bất kỳ động tác nào em mong muốn."
Catherine mở mắt, ánh nắng vẫn dày đặc như mạng lưới rối rắm nhất. Tầm nhìn sắc bén đến khó tin của cô giờ đây bắt đầu sắp xếp lại những chi tiết hỗn loạn trước mắt thành trật tự. Cô thả lỏng bản thân, thầm nghĩ: chạy tới phía trước.
Cơ thể cô lao vυ't đi như một mũi tên rời cung, tốc độ nhanh khủng khϊếp nhưng hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát. Cô quan sát xung quanh, nắm bắt từng thay đổi nhỏ nhất trong khu rừng mà không lo sẽ bị vấp ngã. Dưới tốc độ kinh hoàng, khu rừng như bức tranh xanh mướt bị kéo dãn, lướt nhanh qua hai bên Catherine.
Cô ngoái lại và thấy Caius ngay phía sau, không xa lắm, nhưng rõ ràng anh không theo kịp cô.
Ưu thế của ma cà rồng tân sinh thể hiện trọn vẹn. Caius nhìn thấy Catherine bất giác mỉm cười, rồi hóa thành một cái bóng mờ nhanh hơn, biến mất khỏi tầm nhìn. Mắt của Caius vẫn kịp bắt lấy bóng dáng xanh lam ấy, nhưng khoảng cách giữa họ ngày càng xa.
Niềm vui vừa nhen nhóm lập tức sụp đổ. Sự lo lắng dữ dội trào lên trong lòng ngực anh. Ý thức được Catherine đã bỏ anh lại phía sau, gần như thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, đôi mắt Caius tối sầm, vẻ mặt lạnh lùng méo mó đầy giận dữ. Anh gầm lên: "Catherine, dừng lại ngay!"
Giọng nói uy nghiêm, đầy mệnh lệnh và giận dữ khiến Catherine hoảng sợ. Cô loạng choạng mất thăng bằng, bị lực quán tính từ tốc độ cao kéo mạnh về phía trước, đâm thẳng vào một tảng đá lớn.
Cùng với cơn chóng mặt khủng khϊếp và cơn đau rõ ràng từ phía bên phải cơ thể, âm thanh đá vỡ vang lên. Catherine ngã mạnh xuống đất, kéo lê một vệt dài vài centimet trên thảm rừng.
Quần áo của cô bị xé toạc hoàn toàn, lớp da cứng rắn xuất hiện những vết nứt nhỏ rồi nhanh chóng phục hồi, cơn đau cũng biến mất ngay sau đó. Catherine quay lại nhìn tảng đá lớn bị cô đâm nát vụn, rồi cúi xuống ngắm làn da mình không chút tổn thương, kinh ngạc trước khả năng phục hồi đáng kinh ngạc của cơ thể mình. Ngay cả một chiếc xe hơi cũng không thể gây ra sức phá hủy khủng khϊếp như vậy, huống chi cô lại chẳng hề hấn gì.
Điều đó chứng tỏ, muốn dùng ô tô để đâm chết Caius và những người như anh hoàn toàn là điều không tưởng.
Chưa kịp cảm thán xong, Caius đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô, túm cô lên, cánh tay run rẩy không kiểm soát được, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ: "Em định chạy đi đâu, Catherine?"
Nếu không gọi cô lại, chẳng lẽ cô định cứ thế chạy trốn sao? Cô chạy nhanh như vậy, đến mức Caius không thể nào đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng cô ngày càng xa. Trong một khoảnh khắc, Caius thật sự nghĩ rằng cô đã rời xa mình, và sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Khi thấy Catherine ngồi bệt trên đất, người đầy vẻ nhếch nhác, Caius còn chưa kịp thở phào thì một ý nghĩ tăm tối và điên cuồng hơn đã tràn ngập tâm trí anh. Anh thực sự muốn bẻ gãy tay chân cô, để cô mãi mãi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, không bao giờ có thể rời đi.
Catherine ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt đầy tức giận của Caius. Cảm xúc mãnh liệt không rõ trong mắt anh như những chiếc vuốt sắc bén, điên cuồng và dữ tợn. Catherine cảm thấy chắc hẳn anh đang muốn bóp chết mình. Đồ tàn bạo!
Nhưng bất luận thế nào, cảm giác có thể tự do điều khiển cơ thể thực sự quá tuyệt vời. Catherine nghĩ rằng mình vẫn nên cảm ơn anh, dù cô nghi ngờ liệu Caius có còn muốn tiếp tục dạy cô nữa không.
Đứng dậy, Catherine vừa định mở miệng thì đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ:
Chiếc áo choàng dài đen mềm mại và dày dặn của Caius đang nằm trải trên mặt đất. Một con thỏ hoang tò mò quá mức đang cào cắn vạt áo, cố kéo miếng vải mềm mại đó về phía nó.
Dĩ nhiên nó không thể nào kéo nổi Caius, nhưng Caius dường như chẳng cảm nhận được gì. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào Catherine, ánh mắt đầy sự giận dữ và hung ác, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
Catherine kinh ngạc nhìn anh, không hiểu sao Caius không hất văng con thỏ đó đi. Con thỏ dám cắn áo anh, theo tính cách của Caius, anh chỉ cần vung tay là con thỏ sẽ thành thịt vụn. Nhưng bây giờ anh chỉ nhìn cô, giống như không cảm nhận được lực kéo nhỏ nhoi phía sau.
“Với tốc độ của một tân sinh, em đã bỏ xa ta, lại còn dùng sự nhẫn nại tuyệt vời để vượt qua đám đông ở Volterra mà không hề hấn gì, sau đó định rời Volturi mãi mãi, đúng không?” Nụ cười của Caius gần như tàn nhẫn. “Ta đã xem thường em rồi, Catherine.”
“Anh...” Catherine không kịp để ý anh vừa nói gì, sự thờ ơ của anh khiến cô không thốt nên lời. “Anh... đằng sau... đằng sau anh...”
“Em lại muốn giở trò gì nữa đây?” Caius không hề động lòng.
Catherine không tin nổi nhìn anh: “Anh... anh không cảm nhận được sao?”