Xuống đến tầng dưới, họ gặp ngay Jane và Demetri cùng những thủ vệ vừa trở về theo lệnh. Thấy Caius và Catherine, nhóm người dừng bước, cúi chào một cách lịch sự.
Ngay lúc đó, một người phụ nữ tóc đỏ đứng sau Jane đột nhiên nhìn chằm chằm vào Catherine, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt. Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực lấp lánh như phản chiếu hình ảnh của Catherine. Khuôn mặt tái nhợt của cô ta càng thêm trắng bệch, đôi môi run rẩy như muốn gọi tên ai đó.
Catherine nhận ra sự khác thường của cô ta, nhưng không hiểu tại sao ma cà rồng này lại kinh ngạc khi nhìn thấy mình. Có lẽ vì cô là một người mới? Và lại có thể an nhiên đứng cạnh Caius?
Ánh mắt của người phụ nữ khiến Catherine buộc phải nghiêm túc nhìn lại. Trong khoảnh khắc, năng lực thấy “cái chết” của cô vô thức kích hoạt, và trước mắt cô xuất hiện những hình ảnh chớp nhoáng:
Người phụ nữ tóc đỏ dường như bị ép biến đổi thành ma cà rồng vì vi phạm quy định nào đó của Volturi. Cô ta còn rất trẻ, chỉ mới trở thành ma cà rồng được hai năm. Catherine nhìn thấy Aro và Caius đều có mặt tại hiện trường. Cảnh tượng cô ta đau đớn đến mức tuyệt vọng khi máu bị hút cạn, sau đó được tiêm nọc độc và từ từ biến đổi thành ma cà rồng.
Ánh nhìn của người phụ nữ khiến Caius cũng phải liếc qua. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Caius, người phụ nữ tóc đỏ lập tức cúi gằm mặt xuống, giả vờ như chưa từng nhìn thấy Catherine.
Những hình ảnh trước mắt Catherine dần trở nên mờ nhạt, nhưng ngay trước khi chúng biến mất, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến không thể tin nổi. Giọng nói đó nhẹ nhàng và lịch sự.
Giống hệt Langdon!
“Gì cơ?!” Catherine sững người, hình ảnh biến mất, âm thanh cũng tan biến. Cô vội quay lại, nhìn người phụ nữ tóc đỏ giờ đã bị Jane đứng chắn trước mặt, cố gắng nhận diện xem người cuối cùng xuất hiện trong ký ức là ai.
“Sao vậy?” Caius giữ lấy khuôn mặt Catherine, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh, cau mày lại: “Em nhìn thấy gì?”
Ánh mắt sắc bén của anh khiến Catherine hơi bối rối, nhưng cô vẫn kịp so sánh Caius, Langdon và chính mình trong đầu. Kết quả rất rõ ràng: Langdon không thể là ma cà rồng. Bàn tay của chú ấy ấm áp, đôi mắt tuy hiếm thấy nhưng vẫn là màu vàng tự nhiên.
Chú ấy có giấc ngủ bình thường và ăn uống như một con người.
Nhìn Caius một lúc, Catherine mím môi, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi vừa nhìn thấy khoảnh khắc chết của một ma cà rồng khác. Có cả anh và Aro.”
Thay vì chú ý vào lời giải thích, Caius tập trung quan sát những thay đổi trên gương mặt và cử chỉ của Catherine. Anh khẳng định Catherine không học cách để giấu cảm xúc của mình, nhưng dù có học thì cũng không có tác dụng. Là một thẩm phán của Volturi hàng ngàn năm, anh quá quen thuộc với việc phát hiện lời nói dối.
Anh nhận ra ngay rằng Catherine không nói thật, chắc chắn đang giấu anh điều gì đó. Đôi mắt anh thoáng tối lại, sự lạnh lùng và nguy hiểm bắt đầu tích tụ trong ánh nhìn.
Rõ ràng Catherine không tập trung vào Caius, cô hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của anh. Ngược lại, cô chủ động ôm lấy cánh tay anh, vô thức siết chặt, những ngón tay mảnh khảnh áp sát vào làn da anh qua lớp vải, truyền đến hơi ấm giống hệt như của anh. "Chúng ta đi thôi."
Cảm giác thân mật cùng với mùi hương đặc biệt của Catherine tựa như một lời nguyền, dễ dàng xé tan mọi cơn giận mỏng manh vừa chớm nở trong lòng Caius. Anh quay lại, nắm lấy tay cô, ánh mắt lướt qua người phụ nữ tóc đỏ kia. Cái nhìn sắc lạnh, đầy sát ý của anh khiến đối phương run rẩy, lập tức im bặt.
Khi đã rời khỏi đại sảnh, Catherine mới hỏi: “Bọn họ đều đến để tham gia nhiệm vụ ở Venice sao?” Caius siết chặt vòng tay ôm lấy cô, cười lạnh: “Không phải tất cả. Có những kẻ rõ ràng không xứng đáng.”
“Xứng đáng?” Catherine nhắc lại, vẻ mặt khó hiểu. Cô không biết tại sao, nhưng trong lòng lại cảm giác rằng Caius đang ám chỉ đến người phụ nữ tóc đỏ ban nãy, người tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.
Tuy nhiên, Caius không hứng thú để tiếp tục nói về ma cà rồng đó. Hai người nhanh chóng đến trước cửa căn phòng nơi Catherine đã thức dậy vào sáng hôm qua. Đúng như cô nghĩ, căn phòng đã được sửa chữa hoàn chỉnh, mọi thứ được sắp xếp lại y như cũ.
Hương cà phê thơm ngát mà cô yêu thích lan tỏa trong không khí. Catherine chắc chắn đây là sự sắp đặt của Aro. Người đàn ông có thể biết tất cả mọi thứ về người khác chỉ bằng một cái chạm... Cô vội ngừng lại, không thể nghĩ xấu về Aro, dù chỉ trong đầu.
Nhưng mà, năng lực của Caius là gì nhỉ?
Ý nghĩ của Catherine bị cắt ngang bởi lời dặn của Caius: “Ở yên đây, ta sẽ quay lại ngay.” Cô chưa kịp đáp, bóng dáng cao lớn của anh đã khuất sau cánh cửa, chỉ để lại tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Khi xác định được Caius đã rời đi, Catherine nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, cẩn thận vén rèm để nhìn ra ngoài. Điều khiến cô bất ngờ là hôm nay, dường như có rất nhiều ma cà rồng xuất hiện ở lâu đài Puoli. Mỗi lối ra vào đều có người canh gác.
Catherine đoán chắc rằng hôm nay Heidi sẽ không bận rộn với "chương trình du lịch" thường lệ. Cô chắc rằng hôm nay lâu đài không đón tiếp khách tham quan.
Liệu nhiệm vụ ở Venice có phức tạp đến vậy sao? Đến mức Volturi phải triệu hồi tất cả các thủ vệ tạm thời của mình về đây không?
…..
Tin tức mà Demetri mang về đúng như Caius đã dự đoán. Tên ngốc nào đó, kẻ cùng Leonardo Langdon đến Volturi với ý định vô vọng đưa Catherine đi, chính là một thành viên trong nhóm thợ săn ma cà rồng tại Venice.
Khi nghe điều này, Caius cười lạnh. Tên lai thấp kém đó lại dám cấu kết với thợ săn ma cà rồng – điều này đồng nghĩa với án tử hình tại Volturi, mà tội phạm cần phải bị anh xét xử, phải chịu sẵn kết cục đã định. Và hình phạt dành cho kẻ phạm tội không gì thích hợp hơn là ngọn lửa hừng hực của những ngọn đuốc.
Aro vẫn tiếp tục bài phát biểu đầy chất kịch tính của mình. Caius nghe mà thấy chán nản cực độ. Cảm giác chiếc ghế dưới bàn tay không mang lại chút an ủi nào, trái ngược hoàn toàn với sự ấm áp khi Catherine nắm lấy cánh tay anh lúc nãy. Sự đối lập ấy khiến anh trở nên bực bội. Những ngón tay anh siết chặt, suýt nữa làm nứt vỡ tay vịn bằng vàng.
“Chúng ta sẽ lựa chọn một số người trong các ngươi để cùng đến Venice, chứng kiến buổi xét xử thiêng liêng này.” Aro đứng dậy, bước xuống bậc thang, nụ cười trên môi trông hiền hòa vô hại. “Tuy nhiên, chúng ta cần đảm bảo rằng những người đồng hành phải là những người tuyệt đối trung thành với Volturi.”
Nói đến đây, ông đưa tay ra.
Cái nhìn lạnh lùng và sắc bén của Caius rơi xuống người ma cà rồng tóc đỏ đầy chướng mắt kia. Động tác cố gắng lùi lại nhưng đầy cứng nhắc của cô ta không thoát khỏi ánh mắt của Caius.
“Jane.” Caius lên tiếng, cô gái có gương mặt như thiên thần lập tức quay đầu lại. Caius khẽ hất cằm về phía người phụ nữ tóc đỏ, Jane hiểu ý bước tới, ánh mắt đẹp nhưng lạnh lùng và kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào cô ta, ép buộc cô phải tự bước ra trước khi phải chịu đựng sự hành hạ từ thuật đốt cháy.
“Ồ, Diana.” Aro mỉm cười dịu dàng, “Xem ra ngươi sẽ là người đầu tiên nhỉ?”
Ông nắm lấy tay Diana, nhẹ nhàng giữ chặt.