Nhớ lại có người từng nói rằng, con người cảm thấy thời gian không bao giờ đủ là vì họ cần thời gian để ngủ. Giờ đây, Catherine cảm thấy câu nói đó đúng là chân lý. Khi bị tước mất quyền được ngủ, 24 giờ giống như kéo dài vô tận.
Caius có công việc của mình, mặc dù Catherine chẳng mảy may hứng thú với nội dung công việc đó. Nhưng việc có một thứ có thể thu hút sự chú ý của Caius, để cô được tạm thời giải thoát, thật sự khiến cô cảm thấy vui mừng.
Catherine đứng trên ban công, Caius thì đang ở trong phòng xử lý công việc liên quan đến Volturi. Những tấm giấy da quý giá đến mức đem bán đấu giá cũng là một sự xúc phạm, lại được trải ra trước mặt anh như thể không tốn đồng nào. Tiếng bút máy di chuyển trên giấy vang lên đều đặn. Chồng sách cổ chất cao che khuất gương mặt của Caius, điều này khiến Catherine cảm thấy thư thái.
Sau màn đêm là ánh bình minh, hơi nước tích tụ suốt đêm càng trở nên dày đặc trong không khí. Những đám mây xám dày đặc như một tấm chăn phủ kín bầu trời, chỉ để lộ phần rìa bị xé toạc thành những tua rua, buông thấp gần như chạm vào dãy núi màu xanh xám trải dài.
Ánh sáng vàng của bình minh cố gắng xuyên qua lớp mây nặng nề nhưng chỉ có thể len lỏi từ nơi mây chạm núi. Thỉnh thoảng, những khe hở mỏng manh trong mây tạo điều kiện cho ánh sáng lọt qua, chiếu xuống mặt đất và thay đổi phạm vi chiếu rọi theo sự di chuyển của mây.
Ánh sáng và bóng tối trong không gian cứ thế thay đổi một cách tùy ý và mộng mị. Catherine phóng ánh mắt mình đến tận nơi xa nhất mà tầm nhìn có thể chạm tới, dõi theo cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối trên bầu trời. Những cảnh tượng hùng vĩ được tạo nên từ sự hòa quyện của ánh sáng và màu sắc. Những đám mây tuy chưa đạt đến giới hạn chịu đựng của độ ẩm, nhưng vài giọt nước nhỏ đã bắt đầu rơi xuống từ đó.
Catherine có thể quan sát và nắm bắt chính xác từng giọt nước một, điều này khiến cô vô cùng kinh ngạc. Những giọt nước trong suốt, ánh lên màu sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời, đẹp hơn cả đá quý.
Ánh mắt cô hạ xuống, lướt qua khu rừng và những động vật vừa tỉnh giấc, dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc.
"Jane?" Catherine khẽ gọi tên người đó. Thực tế thì không chỉ có Jane ở đó, mà còn ba người khác mà Catherine chưa từng gặp.
Họ bước đi nhịp nhàng, lặng lẽ, nhanh như những bóng ma băng qua khu rừng, tiến về phía cung điện Puoli. Ngoài Jane, còn có Alec, Demetri, và Felix, mỗi người dẫn theo một hoặc hai, thậm chí ba ma cà rồng lạ mặt, tất cả đều đang bao vây Puoli.
“Họ đã trở về?” Caius lên tiếng, không thèm ngẩng đầu lên. Catherine gật đầu, rồi nói thêm: “Họ còn mang theo một số người khác.”
“Thủ vệ tạm thời.” Caius vừa nói vừa đóng quyển sách trên tay lại, cất bút đi. “Họ cũng là người của Volturi sao?” Catherine mở to mắt ngạc nhiên. Thủ vệ tạm thời? Nếu họ thuộc Volturi mà lại rải rác khắp nơi, chẳng phải Volturi giống như sở hữu một mạng lưới camera giám sát sắc nét, toàn diện hay sao?
“Đúng vậy.” Caius trả lời ngắn gọn, nhanh nhẹn quấn chiếc khăn quàng cổ quanh mình, động tác thành thục. Anh nhướn mày nhìn Catherine: “Không khát nữa?”
Anh vừa nhắc đến, Catherine lập tức cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Nhưng ký ức về bữa tối kinh hoàng tối qua vẫn còn nguyên vẹn trong đầu, khiến cô gần như căm ghét trí nhớ hoàn hảo như một dấu ấn của ma cà rồng. Không lạ khi họ thường xuyên tranh giành, ghi thù vốn là chuyện quá đỗi bình thường, muốn quên cũng không thể.
“Tôi sẽ đi sau.” Catherine ậm ừ trả lời, hy vọng mình có thể tìm ra con đường đúng trong mê cung của cung điện Puoli. Nếu không, cô có thể ra ngoài săn mồi, mặc dù cô không chắc mình có được phép đi một mình hay không.
Caius không để cô có cơ hội nghĩ ngợi lung tung. Anh nhẹ nhàng bước đến bên Catherine, rất tự nhiên vòng tay qua vai cô và dẫn cô ra ngoài: “Đi nào, trước tiên để ta dẫn em đi ăn sáng. Sau đó ta sẽ có rất nhiều việc phải làm. Em muốn về phòng hay đến chỗ Sulpicia?”
Catherine buộc phải bước theo anh, cố gắng tỏ ra như một con người bình thường. Dĩ nhiên cô không thể sánh được với vẻ hoàn mỹ của Caius. Cô nghĩ một lúc, chọn cách trả lời mang tính trung hòa: “Hôm nay không cần tập luyện sao?”
Bàn tay lạnh lẽo và cứng rắn của Caius bất chợt siết chặt lại. Anh quay đầu, gương mặt gần như chạm sát vào Catherine, giọng nói trầm thấp vang lên từ chất giọng hoa mỹ: “Em muốn ra ngoài?”
Catherine cứng đờ người, bản năng sinh tồn khiến dây thần kinh phản ứng nhanh chóng bật lên: “Tại vì anh nói sẽ bận nhiều việc nên... Heidi đã chuẩn bị rất nhiều đĩa nhạc và sách cho tôi. Tôi nghĩ mình có thể ở đó rất lâu.”
“Hiện tại tốt nhất em không nên tùy tiện ra ngoài. Em vẫn chưa kiểm soát tốt bản năng của mình.” Nghe Catherine đồng ý ở lại Volturi, tâm trạng của Caius dường như khá tốt, ngay cả lực siết trên tay anh cũng thả lỏng. “Khi em học được cách kiểm soát, ta sẽ dẫn em ra ngoài. Em cũng nên hiểu rõ về Volterra, nơi mà chúng ta đã lập nên và vẫn sở hữu đến ngày hôm nay.”
Catherine cố gắng nở một nụ cười cứng nhắc, các người đúng là giàu có. Nếu mấy người ở sở địa chính nghe câu này, chắc hẳn họ sẽ tức đến mức râu tóc dựng ngược. Nhưng cứ tiếp tục thế này, chắc một ngày nào đó cô sẽ quên mất cách mỉm cười bình thường.
Khi đến căn phòng chứa máu chuyên dụng, Catherine nhìn Caius đưa cho mình một ly đầy máu. Đó là máu động vật, loại dùng để kiểm soát những ma cà rồng tân sinh. Cô không biết mình nên cảm thấy vui mừng hay không khi Caius hiện tại dường như chưa có ý định ép cô thay đổi thói quen ăn uống.
Nhưng cuộc sống ở Volturi, mọi thứ đều được phục vụ tận nơi, đúng thật là thiên đường cho ma cà rồng. Với cách cung cấp thực phẩm như thế này, ma cà rồng nào đến đây chắc cũng chẳng muốn rời đi.
Vừa nhấp những giọt chất lỏng ngọt ngào trong ly, Catherine bất chợt có một ý nghĩ không phù hợp: Đây chẳng phải cũng là một trong những cách họ huấn luyện ma cà rồng tân sinh sao? Khiến họ từ từ phụ thuộc vào Volturi ở mọi khía cạnh.
Nghĩ đến đây, Catherine cảm giác thứ mình đang nuốt xuống không phải là máu mà là một ly thuốc độc thật sự. Caius đứng im lặng nhìn cô, đôi môi anh đỏ rực như vừa chạm vào một đóa hồng, đỏ tươi đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Không biết vì sao, Catherine đột nhiên nhớ lại nụ hôn lạnh lẽo đến thấu xương tối qua, khiến cô không khỏi rùng mình.
“Sao thế?” Caius hỏi. Catherine lắc đầu, ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Volturi từng có nhiều ma cà rồng tân sinh không?”
Caius nhướng mày, trả lời chắc chắn: “Có.”
“Vậy ai chịu trách nhiệm huấn luyện họ?” Catherine tiếp tục thắc mắc.
“Jane và Alec.” Caius trả lời, đôi môi hoàn mỹ thoáng hiện một nụ cười mơ hồ. “Tiếp theo em định hỏi vì sao em lại khác họ, đúng không?”
“Là vì năng lực của tôi?” Catherine siết chặt chiếc ly trong tay, vẻ mặt không được tự nhiên. “Lý do đó nghe có vẻ hợp lý.”
“Hợp lý?” Caius nhẹ nhàng nhắc lại từ đó, biểu cảm trên gương mặt anh vượt khỏi khả năng hiểu của Catherine. Sau một lúc im lặng, anh cầm chiếc ly từ tay cô đặt sang một bên. “Đi nào.”