Đây là lần đầu tiên Catherine nghiêm túc và rõ ràng ngắm nhìn hoàng hôn cùng cảnh trời tối, từ ánh mặt trời lặn đến sắc hoàng hôn rồi chìm vào bóng đêm u uất. Cô nhìn ánh hoàng hôn rực lửa dần suy tàn, bị chiếm lĩnh và thay thế bởi các tầng màu sắc khác, chồng chéo nhưng lại vô cùng rõ nét.
Màu cam đỏ, cam vàng, xanh nhạt, xanh xám, xanh đậm – tất cả những gam màu này được trải dài trên bầu trời theo cách tưởng chừng ngẫu nhiên nhưng lại khéo léo không ngờ, kéo theo bóng tối sâu thẳm ở nơi xa nhất.
Khi màn đêm buông xuống tại cung điện Puoli, nơi này trở nên lạnh lẽo như một nghĩa địa, yên tĩnh đến đáng sợ. Phần lớn khu vực trong cung điện, bao gồm cả hành lang, đều sử dụng đèn tường kiểu cổ, ánh sáng vàng nhạt tựa như những tờ giấy da cũ kỹ, mỏng manh nhưng lại đậm chất thời gian, khiến bóng dáng duyên dáng của các ma cà rồng kéo dài một cách thanh thoát.
Catherine ngồi trên ghế sofa, đôi chân trong chiếc quần bò vô thức đung đưa qua lại. Trong căn phòng lộng lẫy phía sau cô, chiếc máy hát cũ từ từ vang lên bản nhạc mà cô không hiểu, những tia sáng li ti đọng lại trên đĩa nhựa đen, xoay tròn tạo thành những vòng cung sáng lấp lánh.
Cô nhận ra rằng việc không cần ngủ thực sự là một điều đau khổ đối với ma cà rồng, đặc biệt là khi bản thân cô chẳng giỏi bắt chuyện.
Chỉ cần một câu nói sai, chứng rối loạn điều chỉnh cảm xúc của Caius sẽ phát tác. Catherine không thể hiểu tại sao tính cách của Caius lại có thể nóng nảy đến mức này. Trong Volturi, không ai có tính khí kỳ quái như vậy.
Tuy nhiên, nhờ vào vẻ ngoài đẹp đến mức xuất sắc ngay cả theo tiêu chuẩn của ma cà rồng, anh dù có tỏ ra ngạo mạn và kiêu căng cũng chỉ khiến người khác cảm thấy anh cao quý và lạnh lùng.
Nếu không phải ngay từ đầu đã biết rằng anh có vấn đề về tâm lý, phát cuồng thích cắn cổ người khác, Catherine không biết liệu có bị gương mặt đó mê hoặc hay không. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thán, hóa ra lần bị cắn đó cũng không phải vô ích.
Cô thu ánh mắt đang nhìn bầu trời lại, tiếp tục tập trung vào cuốn sách trong tay. Nghe nói cuốn sách này ghi chép lịch sử cận đại của Volturi, bìa màu đen dày dặn, được in nổi các họa tiết mạ vàng, trên đó thêu một biểu tượng giống hệt với chiếc mặt dây chuyền trên cổ Caius. Catherine đoán đây có thể là một loại huy hiệu của Volturi.
So với những cuốn cổ thư ở Florence, cuốn sách này còn khó hiểu hơn. Ngoài tiếng Ý và tiếng Latinh, còn có một ngôn ngữ mà Catherine chưa từng thấy, các đoạn văn rối rắm xen kẽ nhau, chẳng mang lại tác dụng gì ngoài việc giúp cô chiêm ngưỡng nét chữ đẹp hơn cả Langdon của tác giả.
Catherine lén lút ngẩng đầu lên, thấy Caius đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh. Mái tóc bạc buông xõa tự nhiên, óng ả như thác nước, trên đầu gối là một cuốn sách, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ nhịp theo giai điệu của bản nhạc khó hiểu đang vang lên.
Không hiểu vì sao, dáng vẻ yên lặng của Caius khiến cô nhìn đến ngẩn ngơ.
Phát hiện ánh mắt của Catherine, nhịp tay của Caius bỗng ngừng lại, anh khẽ siết tay thành nắm đấm. Catherine lén lè lưỡi, vội vàng dời ánh mắt, quên mất rằng nhìn chằm chằm người khác là rất bất lịch sự, đặc biệt khi đối phương là một thùng thuốc nổ.
“Xem xong rồi à?” Caius khẽ nâng cằm, hỏi. Catherine thật thà lắc đầu: “Có vài ngôn ngữ tôi không hiểu, tiếng Latinh với một thứ gì đó…”
“Tiếng Hy Lạp. Rốt cuộc em có đi học không vậy?” Caius nhíu mày, hơi khó chịu lầm bầm. Dường như trong mắt anh, một ma cà rồng không biết tiếng Hy Lạp chẳng khác gì một con người khỏa thân chạy trên đường phố.
Catherine ngẩn người: “Anh là người Hy Lạp à?”
Là cái nơi trong thần thoại toàn chuyện luân lý gia đình không thể miêu tả, còn đàn ông thì toàn “chuyên gia gieo hạt khoai tây” ấy sao...
Caius nhìn biểu cảm của cô, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng Catherine, giọng điệu không mấy thân thiện: “Vậy thì sao?”
“Không có gì, chỉ là hơi bất ngờ. Tôi còn nghĩ anh là người Ý cơ.” Catherine gió chiều nào theo chiều ấy vội chuyển chủ đề, mặc dù cơn gió mang tên Caius này chưa bao giờ có quy luật, nhưng chỉ cần cô còn hy vọng sống sót thì nhất định phải cố gắng, “Sulpicia nói Volturi đã ở đây hơn một nghìn năm rồi.”
“Đó là tính từ lúc chúng ta bắt đầu cai trị nơi này. Trước đó, chúng ta từng bước xây dựng nên Volturi ngày nay.” Nhắc đến lịch sử của Volturi, sắc thái của Caius thay đổi rõ rệt. Đó là một kiểu tự tin và kiêu ngạo, cao ngạo như một vị hoàng đế.
Catherine không hiểu sao bỗng cảm thấy mình hiểu được tại sao Caius nói rằng anh chưa bao giờ có vợ. Anh là người bước ra từ chiến tranh và tàn sát, thời gian vô tận đã ban cho anh tri thức và của cải không giới hạn. Volturi, dù ở bất kỳ thời đại nào, cũng luôn đứng trên đỉnh cao nhìn xuống những người khác. Những thứ mà Catherine cho là quý giá, trong mắt họ có lẽ chỉ rẻ mạt như không khí, chẳng đáng bận tâm.
Người như vậy, đương nhiên sẽ không để tâm đến bất kỳ thứ gì ngoài Volturi. Bởi vì trong mắt anh, mọi người và mọi thứ đều có thể thay thế được, có hay không cũng chẳng quan trọng.
Nghĩ đến đây, Catherine bất chợt cảm thấy một luồng lạnh lẽo kỳ quái chạy dọc sống lưng. Tiếng gõ cửa lịch sự cắt ngang khoảng thời gian hai người ở cùng nhau. Demetri đã quay lại, mang theo một vài tin tức.
Caius liếc nhìn Catherine đang thất thần, đứng dậy bước ra ngoài, nhưng đi được vài bước thì quay lại, nâng cằm cô lên, buộc cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mình. Cảm giác làn da mịn màng của cô khiến tâm trạng anh khá hơn không ít: “Ở yên đây.” .
Sau khi cửa đóng lại, một lúc lâu Catherine mới phản ứng được rằng Caius đã ra ngoài có việc. Đĩa nhạc trên máy hát vẫn tiếp tục quay, bản nhạc cổ điển đã tiến đến cao trào, những giai điệu mạnh mẽ và đầy cảm xúc khiến Catherine bỗng dưng cảm thấy hồi hộp.
Cô hé cửa nhìn ra ngoài, không một bóng người, có lẽ vì đây là phòng của Caius. Cả cung điện Puoli im ắng lạ thường. Ánh sáng vàng mờ của những chiếc đèn tường khắc lên tường những bóng đổ đều đặn, dẫn lối về phía con đường ra ngoài.
Câu nói vừa rồi của Demetri rất ngắn gọn, nhưng nhấn mạnh hai từ: xét xử và bọn chúng. Catherine nghe ra được giọng điệu của anh không hề dễ chịu, nhưng có vẻ Aro và Marcus đã đang đợi Caius.
Điều này có nghĩa là, dù Caius hay những người khác, cũng sẽ không kết thúc cuộc họp nhanh như vậy.
Đây là khoảng thời gian duy nhất Catherine có thể tự do hành động, cũng là cơ hội hiếm hoi để cô liên lạc với Langdon.
Tiếng nhạc vẫn chảy trôi, tiếng cello trầm thấp nhanh dồn dập, hòa với tiếng đàn organ và piano như mưa rơi dữ dội. Catherine cúi thấp người, nhanh chóng lướt qua góc hành lang. Trong ánh sáng vàng nhạt, cung điện Puoli trống vắng đến kỳ lạ.
Cô không hy vọng các phòng khác có điện thoại. Cung điện này vốn không lớn, tốc độ của ma cà rồng còn nhanh hơn điện thoại nhiều. Nơi duy nhất có thể dùng điện thoại là quầy lễ tân, nhưng Caius chưa bao giờ cho phép cô tới đó, vì ban ngày nơi này thường có khách du lịch lui tới, mà Catherine vẫn chỉ là một tân sinh.
Bây giờ đã hơn chín giờ tối, từ lâu đã qua thời gian tiếp khách, nên không cần lo lắng chuyện gặp du khách. Catherine cũng không cảm thấy cơn khát máu nào, cô nghĩ mình nhất định phải thử, nếu không, e rằng cơ hội tiếp theo sẽ phải đợi rất lâu.
Cô chỉ muốn gọi cho Langdon, nghe giọng chú, biết rằng chú vẫn an toàn là đủ.