Sulpicia kiểm tra lại bộ trang phục cao bồi và áo thun trắng trong tay, nhẹ nhàng đến trước cửa phòng của Caius, đặt quần áo lên bàn gần cửa nhất rồi rời đi.
Lý do chọn bộ này là theo gợi ý của Aro. Ông nói rằng Catherine sẽ thích kiểu trang phục như vậy. Sụlpicia lắc đầu, nghĩ rằng Catherine hoàn toàn không biết cách tận dụng trang phục để tôn lên thế mạnh của mình.
Khi vừa xuống lầu, bà nhìn thấy Aro đang ngồi trên ghế sofa trong sảnh, tay lật giở một cuốn sách. Ánh nắng dịu dàng bao phủ lên người ông, tựa như một bức tranh bất hủ. Nhận ra sự hiện diện của vợ, Aro đặt cuốn sách xuống và vươn tay về phía bà: "Thế nào? Catherine có thích không?”
"Ài, mong là vậy.” Sulpicia thở dài, hơi nhức đầu, rồi đặt tay vào tay Aro và ngồi xuống đùi ông. Tay bà vuốt nhẹ mái tóc dài đen mượt như lụa của ông, nói: "Quan hệ giữa Cathy và Caius thực sự làm người ta buồn lòng. Cathy đối xử với cậu ấy như kẻ thù. Còn những điều tốt chúng ta làm cho cô ấy, cô ấy cũng chẳng mấy khi đón nhận. Cô ấy luôn căng thẳng, cảm xúc thì bồn chồn bất an.”
"Những tân sinh mới biến đổi thường như vậy.” Aro hôn nhẹ lên mu bàn tay bà, an ủi: "Huống hồ đây mới là ngày đầu tiên cô ấy gia nhập chúng ta, chưa quen là bình thường. Quan trọng là... ha ha, Caius đã làm cô ấy sợ chết khϊếp.”
Sulpicia kinh ngạc nhìn ông: "Thật không? Chả trách sao cô ấy kiên quyết không chịu bước vào phòng Caius dù chỉ một bước. Cậu ấy đã làm gì?”
Aro chỉ mỉm cười, không đáp lời. Sulpicia chu môi: "Không nói thì thôi. Vậy lúc nãy các anh đi gặp ai thế?”
"À, Leonardo, một người bạn cũ. Anh ta rất nhớ Catherine và muốn gặp cô ấy, thậm chí...” Aro ngừng lại một chút, như nghĩ đến điều gì thú vị, nụ cười càng sâu hơn: "Còn muốn đưa cô ấy đi.”
"Anh ta đến một mình sao?” Sulpicia khó tin: "Không thể nào đưa Cathy đi được. Caius sẽ xé anh ta thành từng mảnh.”
"Dĩ nhiên rồi, em yêu. Chúng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra.” Aro nghịch ngợm một lọn tóc vàng của vợ, ánh mắt thâm trầm: "Nhưng Leonardo luôn mang đến bất ngờ. Lần này anh ta còn dẫn theo một người đồng loại mà ta chưa từng gặp. Người đó khá thú vị. Ta đã bảo Demetri điều tra, chắc không lâu nữa sẽ có tin tức.”
"Hy vọng Cathy sớm quen với nơi này. Không biết đến bao giờ điều đó mới xảy ra.”
"Đừng lo, chúng ta có rất nhiều thời gian, phải không nào?”
.....
Mặt trời dần rút lui, ánh vàng rực rỡ nhường chỗ cho hoàng hôn nhuốm lửa cháy bầu trời và mây trời phía sau cung điện Puoli.
Caius kéo rèm cửa dày, ánh nắng yếu ớt cuối ngày hắt lên làn da lộ ra của anh, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Anh ngồi trên sofa ngoài ban công, đôi chân mày vốn thả lỏng dần nhíu lại theo từng trang sách lật qua. Tiếng “bụp” vang lên khi cuốn sách bị đóng lại. Caius mặt không biểu cảm nhìn chăm chú về phía phòng tắm, nơi mà không khó để nhận ra bóng dáng nhỏ nhắn ẩn nấp sau lớp kính mờ và làn hơi nước.
“Cho em ba phút cuối cùng, Catherine.” Giọng nói của Caius mang theo sự cao ngạo và thiếu kiên nhẫn thường thấy, lạnh lẽo như lưỡi dao khắc lên băng tuyết: “Không ra ta sẽ vào kéo em ra.”
Catherine, tóc vẫn ướt đẫm sau khi mặc đồ, không dám cãi lời anh, rón rén bước ra khỏi phòng tắm.
Caius khẽ ngửi mùi hương từ Catherine trong không khí, lần đầu tiên nhận ra sữa tắm và dầu gội của mình có hương thơm như thế.
Có vẻ như cô vẫn chưa quen với việc sử dụng cơ thể của ma cà rồng để thực hiện những bước đi bình thường mà con người nên có, nhưng nỗi sợ hãi trong đôi mắt giống mèo giúp cô đủ kiềm chế để ngăn cô chạy lung tung ở đây.
Thẩm mỹ của Sulpicia rất tốt, bộ đồ cao bồi đơn giản nhưng được cắt may tinh tế tôn lên đường cong của Catherine khiến cô trông hoàn hảo đến lạ.
Trên chiếc bàn gỗ trước mặt Caius có một chiếc ly cao chứa chất lỏng đỏ thẫm. Ánh hoàng hôn cam đỏ chiếu lên mép ly, lấp lánh như viên kim cương. Sự chú ý của Catherine toàn bộ tập trung vào ly máu đó. Ánh sáng mang lại cho nó cảm giác trong suốt, giống như một chiếc cốc đựng những viên đá quý.
Thần kinh của Catherine căng chặt.
Tân sinh như Catherine cần máu nhiều hơn so với ma cà rồng bình thường. Caius cần bốn năm ngày mới ăn một lần, còn cơn khát máu hành hạ cơ thể cô liên tục, không khác gì nhu cầu ăn uống thường xuyên của con người.
Dưới bản năng thúc giục, cơ thể Catherine run rẩy rõ rệt, chất độc trong cơ thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ lan tràn. Caius nhìn thấy đôi tay trắng bệch nắm chặt, mạch máu màu tím nổi lên rõ rệt. Đôi mắt mèo mà anh yêu thích giờ đây tràn ngập sự thèm khát không thể che giấu, chỉ chăm chăm nhìn vào máu trước mặt anh.
Caius cầm ly máu lên, nhẹ nhàng lắc, để mùi hương lan tỏa. Anh hài lòng khi thấy sự chú ý của Catherine đều tập trung vào mình, hoàn toàn bị khống chế.
“Bữa tối của em. Caius không đứng dậy, giơ ly máu về phía Catherine. Đôi mắt đỏ thẫm của anh dưới ánh hoàng hôn trông còn quyến rũ hơn cả máu, đôi môi nhếch nhẹ đỏ tươi đầy mê hoặc.
Catherine bất chợt có một ý nghĩ kỳ lạ: Liệu dưới đôi môi đỏ thẫm kia cũng chảy dòng máu đỏ rực ấy?
Tuy nhiên, cô không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, cô không biết làm thế nào mà mình lại đến trước mặt Caius. Máu đã lấy đi tất cả sự chú ý và tinh thần của cô, đồng thời khiến cô quên đi câu "Không bao giờ tới gần người này nữa” mà cô vừa thề trong phòng tắm.
Cô vươn tay lấy cốc giải dược làm cô thất hồn lạc phách, nhưng bị Caius nắm tay, không cho chạm vào. Catherine tức giận, đôi mắt bừng lên ngọn lửa phẫn nộ, lông mày nhíu lại, vô thức muốn tránh thoát thứ đang cản trở bản năng săn mồi của cô.
Caius không buông cô ra mà kéo cô xuống, khiến Catherine quỳ trên mặt đất, môi chạm vào mép ly máu. Cô không bận tâm đến tư thế gần như hèn mọn này, ngồi xổm trên mặt đất, nửa người trên tựa lên đầu gối của Caius, giống như một con thú cưng không có phẩm giá, để mặc anh nghịch ngợm mái tóc dài, sau đó những ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da cổ cô, chạm nhẹ và rồi vuốt ve.
Cô nhìn chất lỏng ngọt ngào trượt vào miệng do một tay mình điều khiển, cơn đau của người nghiện giảm bớt. Catherine nhiều lần cố nắm lấy bàn tay đang đổ máu, tra tấn cô liên tục nhằm giành lại quyền kiểm soát máu.
Caius nghiêm khắc cảnh cáo: “Nếu em dám động nữa, ta sẽ vứt nó đi.”