Twilight: Chỉ Một Bước Nữa

Chương 29

Khi đứng từ độ cao như vậy để nhìn xuống cung điện Puoli, Catherine mới nhận ra diện tích rộng lớn của lâu đài cổ kính này, có lẽ còn lớn hơn cả lâu đài Windsor.

Khác với sự trang nghiêm và hùng vĩ của Windsor, cung điện Puoli lại toát lên vẻ âm u và áp lực. Dù không thể phủ nhận rằng các tác phẩm nghệ thuật quý giá nơi đây vượt xa Windsor.

Catherine có chút ngạc nhiên khi nhận ra hình ảnh Windsor trong ký ức của mình vẫn còn sống động đến vậy. Cô nhớ mỗi lần sinh nhật, mẹ cô đều tự tay làm bánh cho cô, những lớp đường phủ rơi từ đầu ngón tay của mẹ, trông như một trận tuyết nhỏ.

Ngày ấy, trên mái tóc xoăn màu nâu của Catherine cũng lấm tấm những hạt đường trắng. Mẹ cô từng nói: "Ngay cả tóc của công chúa cũng không có điểm xuyến như thế này. Con là cô công chúa xinh đẹp nhất, Cathy, con là công chúa của Windsor."

Những lời ấy chỉ tồn tại trước năm cô sáu tuổi. Sau khi mẹ mất, cuộc đấu tranh quyền lực trong nội bộ Windsor trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết, đến mức Catherine và cha cô cũng khó mà tự bảo vệ mình. Cô vẫn nhớ những lời của linh hồn tổ tiên Windsor ba trăm năm trước nói với cô trong tang lễ của cha mình.

Catherine, cha mẹ con và con đều là những nạn nhân của cuộc tranh đoạt ngai vàng. Nữ hoàng thiên vị công chúa Angelina, cha mẹ con chỉ đơn giản là chọn nhầm phe. Rời khỏi Windsor đi, nếu không, người tiếp theo sẽ là con.

Nghĩ lại, có lẽ trước kia Amber đã chọn đúng phe để tìm được nơi nương tựa. Họ quả thật may mắn.

Sulpicia thân mật khoác tay Catherine, cùng đi dạo giữa rừng cây. Thấy cô đang nhìn chằm chằm vào cung điện Puoli, Sulpicia khẽ vuốt mái tóc xoăn dài của cô, kéo sự chú ý của Catherine về phía mình: "Cô đang nhìn gì thế, Cathy?"

"Ồ, không có gì đâu." Catherine chớp mắt, nhún vai. "Từ góc này nhìn cung điện Puoli có vài nét giống với lâu đài Windsor."

"Thật buồn cười, Aro nói với ta rằng cô không thích nơi đó." Giọng Sulpicia dịu dàng đến mức khiến người ta mềm lòng. Catherine bỗng nhớ đến mẹ mình, bà cũng dịu dàng như vậy.

Nhưng sự dịu dàng của mẹ cô như dòng nước mát, còn sự dịu dàng của Sulpicia lại như con rắn nước.

"Tôi từng thật lòng thích nơi đó." Catherine trả lời.

"Mọi chuyện đã qua rồi." Sulpicia vỗ nhẹ tay cô. "Giờ đây, cô đang ở Volturi, nơi an toàn nhất thế giới. Không ai dám làm hại cô nữa."

Nói xong, Sulpicia vui vẻ bước nhanh xuống núi: "Đi nào, nhà thiết kế mà Giannan mời đã đến rồi. Giờ cô chưa thể gặp con người được, điều đó sẽ khiến cô rất đau đớn. Nhưng họ đã xem ảnh của cô và sẽ đưa ra rất nhiều lựa chọn cho cô."

Catherine dường như nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của thẻ lương mỏng manh của mình. Việc mời nhà thiết kế riêng đến tận nơi để thiết kế trang phục còn đắt giá hơn cả cô. Cô không dám hỏi về lãi suất của Volturi, vì cô sợ sẽ ngất ngay tại chỗ.

"À..." Catherine kéo tay Sulpicia, không tốn chút sức lực nào. "Tôi thực sự không quá quan tâm đến trang phục, cảm ơn cô, nhưng thực ra..."

Thực ra một mảnh vải cũ của Volturi dùng làm quần áo cho cô, cô còn không trả nổi...

"Đây là quà tặng, thân ái, đừng từ chối." Sulpicia mỉm cười, trông đẹp như một thiên thần.

Khoảng cách từ cung điện Puoli đến thung lũng chẳng là gì dưới tốc độ của ma cà rồng. Những cảnh sắc thiên nhiên tràn đầy ánh sáng, hoa cỏ, và màu sắc rực rỡ lướt qua Catherine như những hình ảnh chiếu nhanh. Cuối cùng, họ đứng trước cổng lớn của cung điện Puoli.

Catherine nhìn tượng thiên thần dũng mãnh phía trên cổng, nhưng trong lòng lại bắt đầu hoài niệm về thung lũng đầy sức sống và biểu cảm căng thẳng của Demetri và Alex lúc nhìn Caius khi Sulpicia đưa cô đi.

Càng ngày, Catherine càng chắc chắn rằng mối quan hệ giữa Sulpicia và Aro không phải tầm thường. Nếu không, tại sao tất cả ma cà rồng khi đi ngang qua đều dừng lại và chào hỏi bà ấy một cách cung kính?

Cô đoán họ có lẽ là vợ chồng, nhưng khả năng cao hơn là tình nhân. Xét đến thời gian sống lâu dài gần như vĩnh cửu của ma cà rồng, việc giữ lời thề thủy chung trọn đời hoặc chế độ một vợ một chồng nghe thật khó tin.

Ngay cả loài người, trong vòng đời ngắn ngủi chỉ vài thập kỷ, muốn bọn họ vĩnh viễn không rời bỏ một người cũng có nhiều người không thể làm được điều đó.

Nhưng Aro và Sulpicia có nhiều điểm tương đồng, việc họ đến với nhau cũng không phải điều lạ.

Catherine nghe theo gợi ý của Sulpicia, trước tiên đi tắm rửa. Sau khi bị Caius kéo lên từ cống ngầm, cô chưa từng chỉnh chu lại bản thân. Dù nhờ tốc độ nhanh, cơ thể cô không hề bị dính bẩn, nhưng trong tâm lý vẫn cảm thấy khó chịu.

Đặc biệt là Caius dường như rất thích xoa cô như búp bê vải, khiến Catherine rùng mình. Anh ta không cảm thấy cô bẩn sao?

"Nhưng, tôi nhớ phòng của mình không có phòng tắm mà?" Catherine chợt nhớ ra điều gì đó. Cô nhớ rằng căn phòng xuất hiện trong ước nguyện sinh nhật hai mươi tuổi của mình – nơi cô đã khiến mọi thứ rối tung – không có thiết bị nào giống phòng tắm cả.

Catherine bất giác run rẩy. Đừng nói với cô rằng Volturi có thói quen quái đản là tắm chung trong nhà tắm lớn! Nếu vậy, cô thà ngồi trong góc mà tự lên men một mình.

Sulpicia nhún vai một cách thoải mái: "Ồ, tất nhiên là không. Đó chỉ là phòng tạm thời để cô nghỉ ngơi khi ngất xỉu thôi. Nếu cô thích, cô có thể đến đó để gϊếŧ thời gian. Nhưng đó không phải phòng của cô, dĩ nhiên không có phòng tắm."

Cảm ơn trời đất! Dù câu trả lời vô tình khoe khoang sự giàu có khiến giá trị quan của Catherine lung lay dữ dội, ít nhất logic của cô vẫn làm việc cật lực để nhận ra trọng điểm – có phòng tắm! Không phải cái nhà tắm lớn điên rồ!

Catherine thở phào nhẹ nhõm: "Vậy phòng của tôi ở đâu?"

"Đi theo ta."

Sulpicia dẫn đường, thông thạo đi qua những hành lang dài, đến một góc ở tầng bốn phía đông nam của cung điện. Trước cửa một căn phòng, bà ấy dừng lại: "Đây rồi. Cô vào tắm đi nhé, ta sẽ đi lấy quần áo cho cô."

Nói xong, bà ấy đặt tay lên tay nắm cửa chạm khắc gỗ màu nâu sẫm và mở cửa. Catherine nhìn thấy cách bài trí bên trong mà có cảm giác như thời gian quay ngược lại, lần đầu tiên cô bước vào Cung điện Buckingham để gặp Nữ hoàng Anh.

Căn phòng rất rộng rãi, có lẽ vì được đặt ở một góc lâu đài nên mới có không gian đủ lớn để tận hưởng ánh sáng và khung cảnh tốt nhất. Vì là ban ngày, rèm cửa thêu tay dày dặn được kéo kín, chỉ chừa lại một khe sáng mỏng, ánh sáng từ đó chảy xuống thảm Ba Tư mềm mại, tinh xảo, rồi len lỏi qua những bức tường đầy hoa văn tối màu và một bức bích họa nhỏ.