Kết Cục Của Phù Thủy Là...

Chương 2: Phù thủy kết hôn cùng Hoàng tử nước láng giềng

Cuộc sống thực sự có thể xảy ra rất nhiều khả năng. Giống như một người bạn mà tôi quen nói rằng tốt nghiệp cấp Ba rồi sẽ đi du học lại đột nhiên bỏ học lấy chồng. Giống như người bà con xa của tôi bất ngờ trúng sổ số mấy trăm triệu. Cũng giống như... ở năm ba mươi mốt tuổi, ở cái năm mà bố mẹ tôi gần như đã bỏ cuộc việc thúc giục tôi lấy chồng thì tôi lại lựa chọn kết hôn.

Không phải vì tuổi tác đã lớn mà chưa có chồng, không phải vì sợ già rồi không có ai chăm sóc không có con cái dưỡng lão, không phải vì sợ bất hiếu với bố mẹ, càng không phải vì tôi sợ cô đơn, mà chỉ đơn giản là tôi muốn kết hôn. Nếu tôi nói như thế mọi người sẽ tin à, nếu thế thì mọi người thật ngây thơ. Tôi đã chẳng phải là cô gái hai mươi mấy năm nào trong não trong đầu chỉ có tình yêu. Nếu trước kia tôi luôn nghĩ kết hôn nhất định phải lấy người mình thích thì tôi của năm ba mươi về sau đã có một quan điểm hôn nhân hoàn toàn trái ngược rồi. So với lấy một người yêu mình, chẳng bằng lấy một người phù hợp, như thế cho dù sau này không còn tình yêu thì vẫn có sự ràng buộc của trách nhiệm. Có lẽ một phần do tôi già rồi, không chạy theo sự lãng mạn trong tình yêu nữa, chạy không kịp vậy chi bằng đứng yên vơ đại lấy một bông hoa bên đường vậy. Tôi biết quan điểm này không tốt chút nào, nhưng đây là cuộc đời của tôi, tôi thích làm sao là việc của tôi.

Quay lại chủ đề chính, tôi kết hôn rồi, người đó - ờ, người mà có khả năng sẽ chẳng cùng tôi sống đến đầu bạc răng long ấy, người đó đương nhiên không phải hắn.

Tôi quen biết chồng là do bạn bè giới thiệu. Mọi người nói anh ấy cái gì cũng tốt, ưu tú, mỗi tội hơi lùn nên đến giờ vẫn chưa kiếm được vợ. Không phải chàng Hoàng tử nào cũng đẹp trai cao to khôi ngô tuấn tú, huống hồ tôi vốn chẳng phải Công chúa gì cho cam. Nên khi đã đánh giá đầy đủ các phương diện mà anh sở hữu, vào một ngày tôi chẳng có chút ấn tượng nào, tôi nói rằng nếu anh thấy ổn thì mình kết hôn đi. Tôi không chồng, anh ấy không vợ, chúng tôi có thể thử đến với nhau xem, vì tôi cũng không phản cảm anh lắm. Anh đỏ mặt bừng bừng, có vẻ giận lắm vì thái độ hời hợt của tôi, nhưng sau cùng anh cũng đồng ý. Tôi muốn kết hôn để có một mái ấm tạm bợ, vừa hay anh cũng muốn kết hôn, dù là kiểu kết hôn để tạo thành một gia đình thực sự ý. Mặc kệ hai quan điểm khác biệt, tôi đã đi vào trong hôn nhân được ba năm.

Nói về cuộc hôn nhân của chúng tôi à, để nhớ xem, hình như cũng chẳng ra sao cả.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn, à không, thực ra là ngay sau khi cầm trên tay tờ hôn thú nặng trĩu, tôi đã hối hận vô cùng. Tôi đột nhiên cảm thấy quyết định này tùy hứng quá, sợ rằng sau này tôi gánh không nổi hậu quả nên tôi muốn bỏ chạy. Nhưng rồi tôi vẫn ở lại, vì giờ đã có rất nhiều ràng buộc giữa chúng tôi. Hôn lễ kết thúc, tôi nằm miết trên giường không buồn ăn uống. Chồng tôi cố dựng vực tôi dậy, tôi đã cho anh một cái bạt tai đau điếng. Anh ngẩn ngơ đứng dại ra, cam chịu. Tôi úp mặt vào trong chăn khóc lóc, tôi muốn quay về, tôi không muốn ở đây, tôi không muốn cả một đời dài đằng đẵng sống với người tôi không yêu.

- Em chẳng hề hạnh phúc.

Y như... trên hành trình của cuộc đời, tôi nhăm nhe chạy đến đích, cuối cùng phải dừng bước vì đau tim.Tôi không biết chồng tôi có cảm xúc gì khi nghe câu nói đó, vì tôi chỉ vùi đầu mà khóc thôi. Có lẽ nào, anh muốn giống tôi năm đó, cầm lấy chai rượu lên, nhưng không phải tự phang vào đầu mình như tôi đã từng mà là phang tôi cho hả giận?

Năm thứ nhất trôi qua, năm thứ hai lại đến. Chúng tôi đã đi qua mấy mùa xuân hạ thu đông không ra sao cả. Một cuộc hôn nhân thất bại của cả hai. Tôi chẳng còn nhớ mình đã sống cùng anh như thế nào trong cuộc hôn nhân lạ lùng đó. Hoặc có vẻ tôi đã cố lờ như mình là vợ anh và anh là chồng mình mà sống. Nhiều khi chúng tôi gần gũi mà trái tim lại như mỗi ngã mỗi phương. Tôi không hạnh phúc, anh cũng không hạnh phúc. Cuộc hôn nhân do hai trái tim với hình thù dị dạng méo mó ghép lại không thể nào hạnh phúc cho được - tôi luôn nghĩ như vậy. Tôi biết mình ích kỷ, rõ ràng tôi nên chịu trách nhiệm về cuộc hôn nhân mà chính mình chủ động lựa chọn, đáng tiếc tôi không làm được điều đó.

Nhưng đây đã là năm thứ bốn tôi bước chân vào hôn nhân, có vẻ như tôi bắt đầu thích nghi với cuộc sống hôn nhân này rồi. Nhiều khi tôi cảm thấy sống như thế này cũng được, tôi đã quen với cuộc sống có anh. Anh công chức, tôi văn phòng, hai đứa bận từ sáng đến chiều, đến tối mới có thời gian chung đυ.ng. Bình thường anh nấu ăn, tôi rửa bát, tôi giặt đồ, anh phơi đồ... chúng tôi rất tự nhiên mà phân chia việc nhà, mỗi cuối tuần thì sẽ ra ngoài ăn. Anh đưa phần lớn tiền lương cho tôi, dù tôi chẳng bao giờ động đến. Tôi gặp khó khăn sẽ nhờ anh giúp đỡ, anh cần tôi ra mặt thì tôi cũng sẵn lòng. Có qua có lại là hình thức sống chung của chúng tôi. Không có lo lắng hoài nghi, không có lãng mạn và tình yêu. Vợ chồng “già” chúng tôi đã bên nhau như thế, trong mắt người thân hai đứa có vẻ chẳng ra sao cả nhưng bình yên mà trôi qua.

Tôi sắp sửa bước sang tuổi ba lăm, có chồng nhưng không có con. Chúng tôi đã thống nhất từ trước khi đến với nhau là không để đứa bé xuất hiện. Những ám ảnh thời niên thiếu về cuộc hôn nhân không êm đẹp của cha mẹ khiến anh không muốn có con. Anh nói: đứa trẻ cần được sinh ra trong yêu thương, được nuôi dưỡng bằng cả tinh thần lẫn vật chất, anh sợ rằng bọn tôi không cho được. Còn tôi thì đơn giản là không muốn sinh con cho anh. Tôi có thể kết hôn, có thể hủy hoại đời mình theo nhiều cách, nhưng tôi cũng tán đồng với anh rằng tôi không thể nào nhẫn tâm nhìn đứa trẻ bị người lớn hủy hoại.

Tôi không biết anh có thích tôi không, hay cũng giống tôi chỉ cảm thấy đối phương là một người thích hợp để làm vợ/làm chồng. Nhưng tôi biết thời gian ở bên tôi, anh luôn làm tốt trách nhiệm của một người chồng. Bạn thân tôi thỉnh thoảng cũng khuyên: Hay mày thử chấp nhận chồng mày đi, bọn tao thấy tội ảnh quá. Gia đình tôi đều tiếc thay anh: Nó đối xử với mày tốt thế sao mày không chịu thương nó hả con? Tôi không biết đáp sao cho phải, tôi không thích anh, đây là hiện thực. Dù cho chúng tôi có ở với nhau đến sáu mươi bảy mươi tôi vẫn không thể nào thích anh yêu anh.

Tại sao không yêu còn muốn trói buộc đối phương bằng tờ giấy kết hôn nhỉ? Chắc vì tôi là Phù thủy ác độc đó. Phù thủy ác độc nhưng lại sợ cô đơn, thế nên Phù thủy muốn có một người cùng chịu khổ. Rừng xanh quá lạnh lẽo, nơi đó chỉ có những ác thú gương nanh vuốt gầm gừ, Phù thủy cần một chiến binh dũng cảm bảo vệ mình, có lẽ tất cả chỉ vì lợi ích mà thôi.

... Rất nhiều năm trôi qua, khi toàn vương quốc đều đinh ninh rằng Phù thủy đã gặp nạn trước thú dữ thì đột nhiên có tin tức từ rừng xanh truyền đến: hóa ra Phù thủy đã gặp gỡ và kết hôn với Hoàng tử nước láng giềng. Trong hôn lễ của họ, một nàng công chúa tự xưng là “tình yêu của Hoàng tử láng giềng” xuất hiện và sử dụng phép thuật khiến Phù thủy thương tích đầy mình. Hoàng tử nước láng giềng vì để bảo vệ Phù thủy mà làm trái ý Quốc vương Quốc hậu, kiên quyết đưa Phù thủy tìm đến Lâu đài thủy tinh - nơi có thể chữa lành tất cả mọi căn bệnh trên cuộc đời này và là nơi có thể khiến người ta quên đi đau khổ, được chìm đắm vào hạnh phúc vĩnh cữu.