Kết Cục Của Phù Thủy Là...

Chương 3: Hoàng tử tìm đến Lâu đài thủy tinh

Tôi đã nói không chỉ một lần, cuộc sống luôn xảy ra những bất ngờ mà ta không lường trước được. Lúc tôi quyết định gác lại quá khứ mà sống tốt ở hiện tại thì hắn lại xuất hiện, không phải trong mơ, mà là chân thực và gần đến mức... tôi không thể không động lòng trắc ẩn.

Hắn nhắn tin cho tôi, vào một ngày mưa tầm tã, tôi vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn. Chồng tôi đưa cốc nước gừng ấm đến, tôi không nhận lấy mà chỉ mải mê nhìn điện thoại. Tôi và hắn đã không liên lạc mười mấy năm rồi, không phải là mấy năm, mà là mười mấy năm. Thời gian dài đến mức tôi suýt chút nữa đã quên thời trẻ mình đã từng rất yêu rất yêu một người... và kết cục là phá hủy hôn lễ của người đó rồi chạy trốn. Trong điện thoại của tôi vẫn có dấu vết của hắn, không, thậm chí có lẽ trong tôi vẫn luôn có hắn. Mối tình đơn phương thực sự có thể duy trì lâu đến thế sao? Là do không bên nhau nên mới dây dưa không dứt ra được hay còn vì một lý do nào khác? Tôi không giải thích được.

Tôi chợt nhớ đến ngày nọ, thức dậy sau giấc mộng mơ thấy tôi và hắn thuở còn đi học, tôi bật khóc tức tưởi. Chồng tôi nghe được hoảng lên, anh hỏi chuyện, tôi không nói, nhưng anh biết, anh nói em nặng tình quá, quá khứ đã qua, em hay hắn cũng đã kết hôn rồi. Nghe xong, tôi cáu bẳn ném vỡ điện thoại anh. Bình thường tôi cũng khá dịu dàng, nhưng chỉ cần ai nhắc về hắn là tôi có thể nổi khùng ngay được.

À, quên không nói, hắn ly hôn rồi. Mười năm đầu của hôn nhân rất tốt, còn sau đó... trở thành một cuộc sống thất bại vì vợ hắn bỏ chạy với nhân tình. Cô dâu xinh đẹp bỏ đi rồi, hắn phải gồng lưng nuôi ba đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn. Tất cả tôi đều biết, do người này người nọ mách mà biết thôi chứ không phải cố ý tìm hiểu. Tôi đã để quá khứ ngủ quên nhưng hắn lại quay về, giống như Thiên thần mà cũng giống như Ác quỷ, vừa muốn đưa tôi lên Thiên Đường mà cũng muốn dìm tôi xuống Địa Ngục.

“Ting”. Âm báo tin nhắn đến.

Tin nhắn lại đến.

Tin nhắn của ai? Của hắn.

Tôi ngẩn ngơ nhìn tin nhắn đến, lẩm bẩm vô số lần nội dung chỉ có vài dòng, trái tim tôi loạn nhịp vì ngạc nhiên, hốt hoảng. Trong một khoảnh khắc, trước mắt tối đen, tôi nghĩ mình đã rơi xuống Địa Ngục.

- Ra ăn cơm em...

Chồng tôi cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng:

- Sao lại khóc?

Tôi giật mình, đưa tay ra, quả thật khóe mắt đã đổ lệ. Tôi vội nằm xuống giường, trùm chăn lại, ôm chặt lấy điện thoại vào trong lòng.

- Em không ăn. - Tôi nói vọng ra, bịa một lý do qua quýt cho có lệ. Đợi đến khi chồng tôi rời khỏi, tôi vẫn không dám bỏ chăn ra.

Tôi lại khóc, nhưng không rõ vì lý do gì.

...

Chồng tôi bảo sao dạo này cứ ôm điện thoại thẫn thờ thế, tôi im lặng để câu hỏi bỏ ngõ. Trước nay anh tôn trọng sự riêng tư của tôi, chưa bao giờ làm gì quá đáng như xem trộm điện thoại tôi hay rình mò chuyện tôi giấu. Nhưng có vẻ như gần đây anh bất an, thường xuyên lân la dò hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì.

Mà anh càng cố gặng hỏi, tôi càng dễ nổi cáu. Tôi đã bỏ về nhà ngoại cả tuần sau khi anh răn dạy tôi rằng “em đừng làm gì quá phận”. Tôi không cần anh dạy tôi phải làm sao làm sao, tôi tự biết. Đến khi nguôi ngoai cơn giận tôi mới về lại nhà, anh cũng không ho he gì nữa.

Chúng tôi luôn tự động kết thúc chiến tranh lạnh trong im lặng. Nhưng cuộc sống hôn nhân vốn đã nhạt nhòa của chúng tôi dường như đã bị cuộc cãi vã này mài đến mùn cưa cũng không còn.

Chúng tôi đã kết hôn mấy năm rồi nhưng tình huống hiện tại chẳng khác gì mới cưới là bao. Tôi luôn cố tình tăng ca muộn, dù không có việc gì cũng ngồi chầy bừa ở văn phòng, cốt để không đυ.ng mặt anh và để bình ổn lại tâm tình đang xốn xao. Có lẽ anh cũng muốn bình tĩnh lại nên không nhắn tin hay gọi điện thường xuyên như hồi trước.

Dù vậy, điện thoại tôi vẫn tới tấp tin nhắn. Vẫn từ hắn.

Tôi không tin hắn đột nhiên tỉnh ngộ, nhớ nhung những năm tháng có tôi bên cạnh. Tôi không còn là cô thiếu nữ mộng mơ dễ bị lừa nữa. Tôi không mất nhiều thời gian để giải nghĩa ý nghĩ của hắn. Hắn muốn tìm một người làm mẹ cho những đứa trẻ, vậy tại sao lại tìm tôi? Chắc vì mới sực nhớ đến từng có một con ngốc si mê hắn, hay bởi dù sao hôn nhân của tôi cũng hề hước chẳng kém gì hôn nhân của hắn.

Trong hôn lễ của tôi, một người phụ nữ xông đến cầm guốc đánh vào tôi túi bụi, ả cũng bị điên, thật vui là nhân quả báo ứng không chừa một ai. Tôi hủy hoại hôn lễ người khác, lại có người đến phá hủy hôn lễ tôi, xem ra Ông Trời rất công bằng mà.

Hắn tìm đến rõ ràng là có mục đích, tuy nhiên nói thật lòng trong giây phút nhận được tin nhắn đó tôi thật sự đã mềm lòng. Đây là lần đầu tiên sau bấy nhiêu năm hắn mở lòng với tôi, dù hành vi mập mờ với một người đã kết hôn là trái đạo đức và không chấp nhận được. Mặc nhiên, tôi không có cảm giác kinh tởm, có hề gì, tôi cũng khác gì hắn đâu, đến tôi cũng tự ghê tởm chính mình mà. Suy cho cùng, chúng tôi đều là những kẻ bị hôn nhân giày vò thành người điên.

Cho đến một ngày khi mẹ tôi gọi điện đến, bảo tôi đưa chồng về ăn cỗ. Tôi mới nhận ra mình và chồng đã có mấy tháng liền không để ý đến nhau. Nếu là một người vợ bình thường chắc chắn lúc này đã sốt vó cả lên, còn tôi trái ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Thực ra, tôi biết mình đang giấu giếm trong lòng nhiều chuyện, thành thử không dám đối mặt với anh.

Mẹ gọi xong tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Đến ngày mẹ gọi lần nữa tôi mới nhớ ra mình chưa báo anh. Thành thật thì cũng không phải là tôi quên, một phần cũng là do không biết mở miệng nói gì với anh. Tôi đến nhà anh hay anh đến nhà tôi tôi đều thấy không tự nhiên, dù cho chúng tôi là vợ chồng. Tôi đã quen với việc thường một mình về nhà mẹ đẻ. Lúc tôi gọi điện cho mẹ báo lại, bà không nhịn được cằn nhằn:

- Chồng chứ có phải là người dưng nước lã đâu con...

Tôi chột dạ vô cùng, cẩn thận nói chuyện để không làm lộ chuyện chúng tôi đã mấy tháng không đoái hoài đến nhau, đặc biệt là về phía tôi cho mẹ biết. Đầu dây bên kia, mẹ vẫn còn tiếp tục bài ca của mình nhưng tôi nghe không lọt tai nữa, vội vàng nói một câu “con bận việc rồi” để cúp máy.

... Trong những năm sinh sống ở Lâu đài, Phù thủy quả thực đã vui vẻ trở lại, cùng Hoàng tử láng giềng trải qua những ngày tháng bình yên. Cho đến khi Hoàng tử tìm đến Lâu đài thủy tinh, ra lệnh Phù thủy phải quay trở lại vương quốc, dùng quyền năng và phép thuật của mình để bảo vệ vương quốc. Phù thủy không chút do dự mà lựa chọn Hoàng tử...