Kết Cục Của Phù Thủy Là...

Chương 1: Ở một vương quốc nọ, Phù thủy yêu Hoàng tử say đắm

- Em yêu anh. Tám năm, trong hôn lễ hạnh phúc, cuối cùng tôi đã bày tỏ với chú rể.

Tám năm, tám năm có dài không? Dài lắm, từ một cô học sinh mang trong mình mối tình đơn phương đến khi đã trở thành một cô gái ưu tú, tôi đã thích và đã yêu chú rể nhiều năm như thế đó. Chỉ có Trời mới biết tôi đã từng phải khó khăn thế nào khi phải giấu giấu giếm giếm che đậy sự rung động này. Vì sợ mọi người trong lớp biết tôi trót lòng mê đắm anh bạn cùng bàn rồi bàn tán hoặc đem nó ra chọc ghẹo. Hơn tất cả, tôi sợ hắn không thích tôi.

Mấy năm nay, tôi bạo dạn hơn, không còn âm thầm bên cạnh hắn nữa mà xuất hiện ngoài ánh sáng với tư cách là bạn bè, là đồng nghiệp. Không thể ngờ được sau ngần ấy năm, tôi và chú rể lại có một ngày cùng nhau đứng dưới rạp cưới mà mặt đối mặt nhìn nhau. Trong phút giây đó, đầu óc tôi nổ tung, chỉ giữ lại một ý nghĩ: tình cảm của tôi cuối cùng cũng đặt dấu chấm kết thúc trong khung cảnh lãng mạn đầy hoa tươi và lời chúc phúc.

Tôi quệt nước mắt, nhìn về phía đối diện, lặp lại lần nữa ba chữ “em yêu anh”.

Dù tôi biết rằng chú rể cũng biết tôi yêu hắn đến nhường nào, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bày tỏ tình cảm mình trước nhiều người như này. Hắn và gia đình, bạn bè đồng nghiệp của chúng tôi, còn có cả... Có lẽ mất ngủ mấy ngày rồi nên mạch suy nghĩ của tôi có chút trì trệ, tôi nhăn mày nhăn mặt cốt để nhớ ra vế sau. À, đúng rồi, còn có cô dâu... cô dâu của hắn. Hôn lễ làm sao mà thiếu được cô dâu. Nhưng phải làm sao đây, người con trai mà tôi thích nhiều năm đột nhiên kết hôn rồi, mà cô dâu không phải tôi.

Tôi đã mường tượng mình là cô dâu của hắn vô số lần, cũng độc ác hy vọng cô dâu không xuất hiện trong đám cưới vô số lần sau khi nhận được thiệp cưới. Nhưng sự thật rất tàn nhẫn, tôi không phải là người khoác váy cưới đội ren trắng trên đầu, cô dâu cũng không bỏ chạy như trong tiểu thuyết hay điện ảnh. Chú rể và cô dâu họ đứng cạnh nhau, tay trong tay, họ cười thật đẹp, thật lóa mắt, như mũi gai đâm vào tim tôi vậy, khiến cả người tôi đau đớn khó chịu vô cùng. Lỗ tai lùng bùng, đầu thì đau như búa bổ, tôi ợ một hơi dài, phảng phất như không chỉ cả mồm miệng mà cả người toàn thân trên dưới đều là men rượu chua lòm. Tôi uống rượu, rất nhiều, nếu không uống rượu thì tôi làm chi có đủ dũng khí để mượn rượu tỏ tình giữa đám đông.

Trong tiếng nhạc đám cưới ầm ĩ, giọng của tôi chẳng thấm thía vào đâu. Chú rể tránh ánh nhìn đăm đăm của tôi, rồi trao ánh mắt dịu dàng cho cô dâu của hắn. Tôi nghe thấy người bên cạnh đồng loạt chúc phúc cho họ. Sao họ có thể tự nhiên đến vậy? Rõ ràng không ít người trong số họ biết tôi theo đuổi hắn mấy năm nay... Chẳng ai để ý đến tôi và nỗi đau mà tôi đang chịu đựng cả. Đến cả hắn cũng vậy, sao lại mời tôi đến đây chứng kiến hắn tay trong tay với người hắn yêu. Là để khoe mẽ, hay để tôi biết điều mà lui...

- Em yêu anh! - Tôi hét lớn, nước mắt theo đó chảy dài xuống cổ áo.

Lời tỏ tình trực tiếp, thô lỗ và bột phát đến mức nhiều năm sau vẫn luôn là vết nhơ trong cuộc đời tôi. Nhưng lúc đó, tôi mặc kệ tất cả mọi hậu quả. Tôi gào lớn, lặp đi lặp lại lời tỏ tình. Giọng tôi lớn đến mức lấn át cả dàn nhạc dập dình. Không khí cứng lại, bàn tiệc sáu người thì năm người còn lại bỗng trở nên lặng thinh đến lạ. Chú rể cùng cô dâu đứng ngây ra như tượng phỗng, cô dâu bối rối cầm ly rượu không biết có nên tiếp tục chạm ly tiếp khách khứa nữa hay không.

Có ai đó nói đỡ, bảo tôi say rồi.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, không, tôi nào có say. Tôi không say, tôi đau lòng. Nhìn người tôi thích, yêu nhiều năm bỗng chốc trở thành chú rể của người khác, tôi thực sự rất rất rất không cam lòng. Tôi đuổi theo hắn nhiều năm thế lại chẳng bằng một lần xem mắt thành công sao? Sau này tôi làm sao còn có thể lấy tư cách “bạn bè” để ở gần hắn, nhắn tin hỏi thăm hắn rồi theo đuổi hắn đây.

Nước mắt xối xả tuôn ra khiến tôi không còn thấy ai ra ai. Trong nỗi đau đớn vô hạn từ con tim truyền tới, tôi bất giác nhận ra tôi đứng ở đây như một con hề. Thảm hại nhưng đáng ghét đến nhường nào. Tôi gây ra tai họa rồi, thành thật xin lỗi... xin lỗi tất cả người đã bị hành vi của tôi xúc phạm và tổn thương. Đặc biệt là cô dâu xinh đẹp ơi, xin đừng tha thứ cho tôi, hôm nay lẽ ra là ngày cô vui nhất, nhưng tôi đã hủy hoại đám cưới của cô, cũng hủy hoại đám cưới của người tôi yêu. Chuyện bày tỏ tình cảm của mình với chú rể đang trong hôn lễ thật thất đức nhưng tôi đã làm thế đấy. Kẻ độc ác như tôi nên xuống Địa ngục, yên tâm, tôi cam tâm nhận lấy hình phạt của mình.

Sai lầm bắt đầu từ đâu nhỉ? Lúc tôi đến đây hay có lẽ là sớm hơn, từ khi tôi nhận được tấm thiệp cưới ghi tên hắn. Tôi nên giống những người kia, chúc phúc họ “bên nhau bạc đầu” hay chí ít là im lặng đến cuối. Nhìn bàn tiệc tàn, nhìn hắn nắm lấy tay cô dâu rồi quay người rời đi, đáng lẽ tôi nên làm thế. Nhưng trái tim tôi đã tan vỡ khi nhìn thấy chú rể và cô dâu trao nhẫn cưới trong sự chúc phúc của hai gia đình, họ hàng, bạn bè... khi nhìn thấy chú rể và cô dâu cùng nhau đến từng bàn tiếp khách khứa quan viên hai họ, tôi đã không kiềm chế nổi mà ngước về phía hắn, nói ra ba chữ mà tôi đã lặp lại trong nhớ nhung và yêu mến bao nhiêu lần rồi đếm không rõ.

Giờ đây, tôi nhìn thấy rất nhiều “hắn”, nhưng chạm không đến được hắn bằng xương bằng thịt.

- Em yêu anh... - Tôi nức nở. Yêu anh rất nhiều năm rồi.

Đáp lại lời tỏ tình của tôi là ánh mắt đầy giận dữ như muốn xé thịt tôi của hắn.

- Cút... đồ điên...

Hắn gằn giọng, ánh mắt đỏ ngầu. Cô dâu bên cạnh cũng giật mình khi thấy bộ dạng đó. Nếu không có người ngăn lại, tôi nghĩ hắn đã xông đến bóp cổ tôi rồi. “Điên”, “thần kinh”, “có vấn đề”... - mọi người còn bàn tán gì đó nữa nhưng tôi chẳng còn nghe lọt tai. Mọi chỉ trích đều chính xác, tình yêu hèn mọn của tôi trong mắt họ chắc ghê tởm lắm.

Và cả hắn nữa, cũng phải thôi, vì hắn không yêu tôi mà.

Hả? Sao hắn có thể không yêu tôi? Sao hắn lại dùng ánh mắt đó, giọng điệu đó lên án tôi?

Có lẽ do men say, cũng có thể là do cảm xúc lên đến tột điểm, tôi đứng bật dậy, lao về phía hắn với thứ nào đó vơ được trên bàn. Và tôi thấy trước mắt một màu đỏ, màu đỏ nhuốm đầy khuôn mặt điển trai của hắn.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng và sợ sệt của quan khách hai nhà, tôi đã dùng chai rượu vang... Ôi thôi, hai mươi mấy năm cố đắp nặn hình tượng con ngoan trò giỏi, cuối cùng tôi lại biến thành trò cười trò hề - một người con gái điên lụy tình vì không được đáp trả tình cảm mà hại người ta. Amen, mặc dù tôi không theo Chúa nhưng xin Người trong giờ phút này hãy cứu rỗi tôi.

Ngày đó là một cơn ác mộng, bám chặt tôi từ đêm này đến đêm nọ. Sau này tôi cũng không còn mặt mũi để đi họp lớp cũ hay tham dự bất kỳ hôn lễ nào của bạn bè cũ nữa, phần lớn là do tôi sợ đυ.ng mặt hắn. Tôi sợ nhìn thấy sự căm thù từ ánh mắt người tôi yêu điên cuồng. Mà cũng trùng hợp thay, không ai muốn mời tôi đến dự. Một con ngốc si tình đã từng phá hủy một hôn lễ... có lẽ chẳng ai muốn một người như thế tham dự đám cưới đầy thiêng liêng của mình.

Tôi không dám nhớ lại tàn cục ngày hôm đó như thế nào. Tôi chỉ biết là đám cưới của hắn đã bị tôi phá nát. Vết sẹo xấu xí do mảnh thủy tinh để lại trên trán đau nhức mỗi lần trái gió trở trời như nhắc nhở cái tội lỗi đầy ghê tởm của tôi.

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, Phù thủy và Hoàng tử là đôi bạn thân. Dẫu biết Hoàng tử không có tình cảm gì với mình, Phù thủy vẫn hết lòng yêu Hoàng tử say đắm. Tình yêu ấy điên rồ đến mức Phù thủy đã phá hủy hôn lễ đẹp như mơ của Hoàng tử và Công chúa nước láng giềng dưới sự chứng kiến của toàn thể mọi người trong vương quốc. Sau cùng, vì sợ phải đối mặt với Hoàng tử, Phù thủy đã tự mình phế bỏ quyền năng rồi chạy trốn vào rừng xanh...