Hôm Nay Tiểu Hoàng Đế Cũng Được Cửu Thiên Tuế Cưng Chiều

Chương 17: Ꮆiết gà doạ khỉ

Giữa lúc hỗn loạn, cậu dường như nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai, như thể rất hài lòng, lại có chút thâm sâu khó đoán.

Ô Cảnh chợt cảm nhận có ai đó nhẹ nhàng vỗ lên lưng mình, thoang thoảng nơi đầu mũi là mùi trà cùng hương trầm an thần trong điện.

Cậu nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của đối phương.

“Trương đại học sĩ, sao còn chưa ngăn Tướng quốc lại, nếu để ông ấy xô đẩy bệ hạ, thì phải làm sao?”

Trương đại học sĩ?

Hình như là một trong các vị đại thần theo cùng Tướng quốc tiến vào.

Trương đại nhân xuất thân võ học, tay to khỏe, không dám mạo phạm Tướng quốc, chỉ đành vươn tay ôm lấy chân đối phương, liên tục gọi, “Tướng quốc, Tướng quốc!”

Tướng quốc không dám tin nhìn ông ta, “Ngươi cũng là người do tên tặc này cài vào!” Đến lúc này, ông đã hoàn toàn tuyệt vọng, thống khổ nói, “Lão thần có lỗi với tiên đế, có lỗi với bách tính, để tên thái giám đoạt lấy giang sơn Đại Chu!”

“Ta không còn mặt mũi nhìn bá tánh Giang Đông nữa, hôm nay ta sẽ dùng cái chết để chứng tỏ! Nhất định để thiên hạ thấy rõ âm mưu của tên thái giám này!”

Sẽ đập đầu vào cột sao?!

Trong đầu Ô Cảnh thoáng hiện hàng loạt bộ phim cung đình, cậu sợ hãi vô cùng.

Cậu không muốn làm hại người khác, cậu cũng không còn cách nào.

Nhưng cậu không phải không muốn đi, cậu thật sự không—

Ô Cảnh nhắm chặt mắt, đầu óc trống rỗng, nước mắt tuôn trào, đột ngột siết chặt người duy nhất mà cậu có thể bám víu, theo bản năng càng ôm chặt lấy Ninh Khinh Hồng.

“Bịch—”

Một tiếng động lớn vang lên.

Ô Cảnh run bắn, sự day dứt trong lòng khiến cậu không kìm nổi mà bật khóc, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài, không mấy chốc đã thấm ướt vạt áo đỏ thẫm của đối phương.

“Khóc rồi sao?”

Có người dịu dàng hỏi bên tai cậu.

Nghe một lần đã biết là ai, hiện tại trong Ngự Thư Phòng này, người ung dung điềm nhiên duy nhất chỉ còn lại Ninh Khinh Hồng, tiếp đó là giọng của đối phương lại vang lên, “Phất Trần, ra xem sao.”

“Vâng.”

Chẳng bao lâu, tiếng bước chân quay lại.

“Gia, Tướng quốc không bị thương nặng, Trương đại học sĩ đã kịp thời ngăn cản, chỉ là ông ấy đã tuổi cao, khí huyết nghịch hành, ngất xỉu tại chỗ.”

Không chết?

Ô Cảnh sụt sùi, len lén nghiêng mặt, thoáng thấy có hai thị vệ tiến lên khiêng Tướng quốc đã bất tỉnh đi ra.

Ô Cảnh thở phào một hơi, toàn thân thoải mái hẳn, không kìm được mà mềm nhũn ngã vào lòng Ninh Khinh Hồng, vẫn ôm chặt cánh tay người ta, tiện tay kéo tay áo lau nước mắt trên mặt.

Sợ muốn chết, sợ chết đi được.

Ninh Khinh Hồng nói, “Đưa ông ấy về phủ, gọi thái y đến xem qua.” Y nghĩ một lát, chậm rãi nói thêm, “Nếu Giang Nam bị lũ lụt, ta lại nghe Thị lang cũng rất am hiểu về thủy lợi, chi bằng chọn ngày làm Tổng đốc, xuống Giang Nam trông coi sửa đê điều.”

Y nói tiếp, “Ta tin Thị lang sẽ không khiến bách tính thất vọng, phải không?” Thị lang Công bộ vội thưa, “Phải, phải ạ.”

“Cho Hộ bộ chi mười vạn lượng.” Y thở dài một tiếng, “Xem kìa, lại quên mất, Hộ bộ đâu còn tiền mà cấp.”

Hộ bộ Thượng thư “bịch” một tiếng quỳ xuống, “Dẫu quốc khố trống rỗng nhưng... mười vạn lượng, Hộ bộ chúng thần cố một chút vẫn có thể gom đủ.”

Ninh Khinh Hồng cười nhạt, “Thế thì tốt.”

Y lại bảo, “Phất Trần, Trương đại học sĩ có công cứu Tướng quốc, ban thưởng đi.”

Trương đại nhân cung tay tạ ân.

Mọi việc đều trôi chảy theo trật tự, sau khi mọi việc được phân phó, cả ba người lần lượt lui ra, Ngự Thư Phòng trở về yên ắng.

Ô Cảnh run rẩy mí mắt, sau lưng lạnh toát.

Lúc này cậu mới thật sự hiểu rõ cái gì gọi là sấm sét mưa móc đều là ơn vua.

Bốn vị đại thần đều bị Ninh Khinh Hồng xử lý cho phục phục tùng tùng, đến cả cậu cũng sợ đến muốn vỡ mật, chẳng dám có chút ý nghĩ khác.

Phất Trần khẽ hỏi, “Gia, Tướng quốc vô lễ như vậy, có nên...”

Ninh Khinh Hồng cúi đầu, nhìn thiếu niên đang nằm trong lòng mình, mỉm cười, “Không cần, cứ để thái y chữa trị cẩn thận.” Y nói, “Tướng quốc có lòng trung nghĩa, cũng nên để các quan trong triều học hỏi theo.”

Gϊếŧ gà dọa khỉ, Ô Cảnh hiểu rồi.

“Được rồi, bệ hạ đừng khóc nữa.” Ninh Khinh Hồng nhẹ giọng dỗ, ngón tay khẽ vuốt qua mái tóc đen của thiếu niên, “Tay áo của vi thần đều bị ngài làm ướt cả rồi.”

Thấy cậu không động đậy, Ninh Khinh Hồng lại nhẹ giọng “Ừm?” một tiếng, đưa tay nâng khuôn mặt của Ô Cảnh lên, ánh mắt khẽ hạ, nhìn thấy đôi mắt ướt và gương mặt đỏ hồng.

Ninh Khinh Hồng cười khẽ, “Ô Ô ngoan.” Y nói, “Đứng dậy nào.”

Ô Cảnh bấy giờ mới bần thần chống tay vào đầu gối đối phương, sụt sịt ngồi thẳng dậy.

Ô Cảnh nói, “Ông ấy muốn bắt ta đi, ta sợ.” Vậy nên mới khóc.

“Ca ca biết.” Ninh Khinh Hồng nhẹ nhàng đáp, cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Ô Cảnh, động tác thân mật, khẽ khen một tiếng, “Ô Ô ngoan lắm.”

Ô Cảnh rợn cả người, không hiểu sao thái độ của đối phương với cậu lại trở nên khác lạ như vậy, rõ ràng trước đây khi giúp cậu đều dùng khăn mà, sao hôm nay lại đυ.ng tay trực tiếp?

Cậu không dám nói gì, cũng không dám phản kháng.

Hay là do tin tưởng cậu rồi?

Cậu an toàn rồi sao?

Giữa những động tác lau chùi nhẹ nhàng, thần kinh căng thẳng của Ô Cảnh dần dần dịu xuống, cậu mới dám thở đều đặn.

Cậu ôm được cái đùi này rồi sao?

Đợi đến khi Ninh Khinh Hồng buông tay ra.

Ô Cảnh mới lui về chỗ của mình.

Lúc này, Phất Trần khẽ nhắc, “Gia, đến giờ dùng bữa tối rồi.” Ninh Khinh Hồng có vẻ chưa hết hứng thú, “Đưa bệ hạ về tẩm điện cẩn thận.”

Ô Cảnh chậm chạp chớp mắt, cậu đã sợ đến choáng váng, đầu óc chậm chạp, suy nghĩ cũng trì trệ, vẫn còn mơ màng, bất giác hỏi, “Ngày mai U U có thể tìm ca ca chơi không?”

Cậu đã lo sợ cả ngày, vị Thiên Tuế gia này phải chịu trách nhiệm dỗ dành cậu chứ.

Ninh Khinh Hồng cười, “Đương nhiên là được.”

Y nhìn Ô Cảnh được đám cung nhân đưa đi, đợi Phất Trần lau sạch tay cho mình, mới đứng dậy.

Phất Trần cúi xuống chỉnh lại vạt áo bị thiếu niên làm nhàu nhĩ của chủ nhân.

Ninh Khinh Hồng dường như nghĩ gì đó, đột nhiên hỏi, “Thái phi nuôi mèo được bao lâu rồi?” Phất Trần đáp, “Chắc khoảng bốn, năm năm gì đó.”

Ninh Khinh Hồng nói, “Sai người hỏi xem Thái phi nuôi mèo thế nào.”

Phất Trần thoáng ngập ngừng nhưng vẫn đáp “Vâng.”

Thiên Tuế gia một khi vui vẻ, gặp hứng thú thì sẽ nghĩ ra đủ thứ kỳ quái.

Lát sau, Ninh Khinh Hồng lại nói, “Ta nhớ là Thái hậu cũng từng sinh hai vị hoàng tử.” Y nghĩ một lát rồi bảo, “Phủ Trần, ngươi cũng phái người hỏi xem, bà ta chăm thế nào.”

Phất Trần thực sự do dự, “Gia, chuyện này…”

Ninh Khinh Hồng khẽ nhíu mày, bật cười, “Thôi bỏ đi, một kẻ bị đầu độc, một kẻ đoạt quyền mưu phản.”

“Đều chết cả.” “Bà ta chẳng biết nuôi dạy gì.”

“Thôi cứ đi hỏi Thái phi cách nuôi mèo.”