Ô Cảnh có chút nao núng nhưng kịp nén lại.
Không được, quá bất thường, thử thăm dò trước đã.
Cậu làm sao biết được Tướng quốc này có phải người của Thiên Tuế gia hay không? Rất có thể màn kịch hôm nay là cố tình bày ra để thử cậu, thấy cậu mấy hôm nay quá...
Dù không phải người của đối phương, nếu trước đó Tướng quốc thật sự có thể đưa cậu đi thì cũng đã không đợi đến tận hôm nay, ông chẳng qua nhất thời đau xót, xúc động mà nói ra thôi.
Người ta nói vài câu, cậu đâu thể vội tin ngay được.
Ô Cảnh đâu phải sinh ra ở nơi này, không hề có chút cảm giác thuộc về triều đại này. Những lời lẽ nghĩa lớn trọng quốc mà Tướng quốc nói, dù nghe thật cảm động nhưng đối với cậu, hoàn toàn không quan trọng bằng mạng sống của mình.
“Ca ca, ông ấy đang nói gì vậy?”
Ô Cảnh đè nén nỗi lo lắng trong lòng, nhéo ngón tay mình, cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ không hiểu mà hỏi.
Ninh Khinh Hồng ngắm cậu một lát, đột nhiên cười, tử tế giải đáp, “Tướng quốc đang nói...”
Ô Cảnh ngước mắt nhìn y.
“Bệ hạ đang giả ngốc, để Tướng quốc đưa ngài đi.” Ninh Khinh Hồng nói từng chữ một, giọng y rất nhẹ nhưng vang lên như tiếng sấm bên tai.
Ô Cảnh ngưng thở, không dám thở mạnh một cái, thoáng thấy Phất Trần lập tức quỳ rạp xuống khi câu nói vừa dứt.
Toàn bộ Ngự Thư Phòng, ngoài Tướng quốc vẫn đứng thẳng, còn lại đều không một ai dám phát ra tiếng động, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ô Cảnh không ngờ Ninh Khinh Hồng lại nói toạc ra điều này, phơi bày hết mọi việc như vậy, cậu nuốt khan, đầu óc trống rỗng.
Một lát sau, cậu mới lắp bắp tìm lại được giọng nói của mình, “Gì cơ?” Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, ngừng nhéo tay mà quay sang túm lấy ống tay áo của Ninh Khinh Hồng, “Ô Ô không đi đâu.”
Cậu căng thẳng đến lắp bắp, “Ca ca chẳng phải đã nói, để ta ở đây chơi sao?”
Tướng quốc không nói gì, đến lúc này, ông đã hoàn toàn thất vọng.
Ninh Khinh Hồng mỉm cười, một lúc sau mới chậm rãi nói, “Nhưng ta cũng rất hiếu kỳ, Tướng quốc.” Y nói, “Thị lang chẳng phải có học qua chút y thuật sao, hay là mời lên đây xem thử, xem đầu óc bệ hạ rốt cuộc lành chưa hay chưa lành.”
Thị lang Công bộ đang quỳ rạp dưới đất run giọng thưa, “Vi thần chỉ là nhất thời học qua, kiến thức thô thiển, không... không dùng được.” Ninh Khinh Hồng cười, “Thị lang sao lại khiêm tốn quá vậy? Có phải không, Tướng quốc?” Tướng quốc trầm giọng, “Thị lang, sao ngươi còn không lên chuẩn mạch cho bệ hạ?”
Ô Cảnh nhìn Thị lang Công bộ đang run rẩy như cào cào, lòng cậu cũng không khỏi run theo, cố gắng kìm nén, giả vờ tỏ vẻ hứng thú quan sát hoa văn trên tay áo của Ninh Khinh Hồng, chăm chú ngắm nghía.
Tướng quốc lại hướng về phía cậu, “Bệ hạ yên tâm, lão thần tin Thị lang sẽ chẩn ra kết quả tốt.”
Hai người này sẽ không phải là cùng một giuộc đấy chứ?
Không lẽ họ đã bàn tính sẵn, bất kể mạch tượng của cậu thế nào cũng sẽ nói rằng cậu không ngốc, rồi vin vào lý do này đưa cậu ra khỏi cung?
Ô Cảnh suýt chút nữa là không giữ được vẻ mặt ngốc nghếch nữa, nhìn Thị lang Công bộ run lẩy bẩy bò tới bên cạnh mình, rồi lại quỳ xuống.
Quỳ ngay dưới chân cậu.
Ô Cảnh chợt nhớ tới cảnh tượng buổi sáng, lúc tên thái giám kia quỳ bên cạnh cậu dập đầu, rồi bị kéo ra ngoài.
Thị lang Công bộ run giọng, “Bệ hạ, xin hãy đưa tay ra.”
Ô Cảnh túm chặt tay áo của mình.
Ninh Khinh Hồng bảo, “Ô Ô, đưa tay ra nào.”
Ô Cảnh ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, đưa tay ra, “Ca ca, sao ông ấy lại muốn sờ vào ta?” vẫn cố chấp giả ngốc.
Ninh Khinh Hồng không nói gì, chỉ nhìn Thị lang Công bộ chẩn mạch rất bài bản, rồi hỏi, “Vài hôm trước Giang Nam bị lũ lụt, Thượng thư đại nhân sao không chi ngân khoản cứu trợ?”
Lời vừa dứt, Ô Cảnh cảm nhận rõ ràng tay Thị lang Công bộ đang cầm mạch cậu khẽ run lên.
Hộ bộ Thượng thư đứng dậy, cúi người đáp, “Bẩm, tiên đế băng hà, cả nước đau buồn, sau đó... là tân đế đăng cơ, khi đại xá thiên hạ, thuế ruộng giảm hai thành, đầu năm cũng đã chi tiền cho biên ải. Quốc khố thực sự thiếu hụt, không phải vi thần không muốn chi ngân đâu.”
Ông lược bỏ chuyện cung đình hỗn loạn sau khi tiên đế băng hà.
Ninh Khinh Hồng lạnh nhạt, “Quốc khố thiếu hụt?” Y hỏi lại, “Tịch thu gia sản vài vị đại thần chẳng phải sẽ giải quyết được sao?”
Ô Cảnh thấy rõ Thị lang Công bộ lại run thêm cái nữa.
Ninh Khinh Hồng nghiêng đầu nhìn sang, “Thị lang, ngươi run gì thế?”
Ô Cảnh chưa kịp hiểu gì, Thị lang Công bộ đã bất ngờ buông tay cậu ra, “bịch” một tiếng, quỳ gối dập đầu, “Bệ hạ bị chứng bệnh bẩm sinh, dẫu lớn thế nào vẫn mãi mãi như đứa trẻ ba tuổi, vi thần bất tài! Quả thực không chữa nổi, cầu... cầu bệ hạ trách tội!”
“Ngươi! Ngươi—” Tướng quốc ôm ngực, một tay chỉ vào Thị lang Công bộ đang quỳ dưới đất, tay kia chỉ vào Ninh Khinh Hồng, giận đến không thở nổi, “Nghịch tặc gian thần!”
Ninh Khinh Hồng không nhanh không chậm châm dầu vào lửa, “Phất Trần, Tướng quốc bị bệnh đến hồ ngôn loạn ngữ rồi, sao không mau đi mời thái y đến đây.” Phất Trần thấp giọng đáp “Vâng.”
Tướng quốc giận đến nôn ra máu, ho sù sụ, sau đó đột nhiên nhìn về phía Ô Cảnh, Ô Cảnh còn lo ông sẽ tức đến đột tử ngay trong Ngự Thư Phòng, sợ hãi nhìn qua, bất giác đối mắt với ông thì lông tơ dựng đứng cả lên.
Tướng quốc bất ngờ tiến về phía Ô Cảnh, “Bệ hạ, thần đưa ngài đi!” Ông thì thầm, giọng đầy đau buồn, “Giang Nam dễ chịu, khí hậu ôn hòa, sau này sẽ dời đô về đó, xây lại hoàng cung, cũng là một chốn tốt đẹp.”
Ô Cảnh nép lại gần phía Ninh Khinh Hồng, cuống quýt túm lấy tay áo y, chưa yên tâm, cậu lại nắm cả cánh tay đối phương, gần như úp cả mặt vào lòng y, “Ca, ca ca.”
Cậu thực sự sợ rồi.
Thần tiên đánh nhau, dân đen chịu trận.