Tướng quốc là lão thần ba triều, được xem là rường cột của triều đình, dù tuổi cao nhưng phẩm hạnh thanh liêm của ông vẫn khiến người dân Giang Nam tin tưởng.
Chủ nhân từng nhận xét người này hai chữ: “Cứng nhắc.”
Phất Trần đứng đợi trước cửa Dưỡng Tâm Điện, thầm nghĩ đến cái tính khí nóng nảy của Tướng quốc, lát nữa có nên để thái y đứng sẵn một bên không nhỉ?
Thôi bỏ đi, may là Thị lang Công bộ biết chút y thuật.
Một khắc sau.
“Bệ hạ—!!!”
Một tiếng gọi già nua như tiếng sấm rền vang, vọng tới từ xa.
Giọng nói đầy khí lực, nhưng lại mang theo nỗi tuyệt vọng đau đớn.
Người không biết chuyện có khi còn tưởng tiếng chuông tử đã điểm chín hồi, Hoàng đế đã băng hà rồi.
Ô Cảnh lập tức tỉnh dậy, phản xạ ngẩng đầu nhìn qua, mắt vẫn còn ngái ngủ, mơ màng ngơ ngác.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, cậu ngoảnh mặt sang, đυ.ng ngay phải ánh mắt an nhàn của Ninh Khinh Hồng.
Lúc này cậu mới hiểu ra màn động tĩnh này là do ai bày ra, lòng đầy mơ hồ, vẻ mặt vẫn chẳng hiểu gì, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, hỏi, “Ca ca, ồn quá.”
Ninh Khinh Hồng dịu giọng, “Là Tướng quốc quan tâm đến bệ hạ mà thôi.”
Tướng quốc?
Là ai nhỉ? Cậu có quen không?
Ô Cảnh chớp chớp đôi mắt ướt nước, mí mắt ngái ngủ khép hờ.
Ninh Khinh Hồng cầm lấy chiếc khăn sạch bên cạnh, khẽ nói, “Buồn ngủ đến mức mở không nổi mắt rồi.” Y cười, “Để vi thần lau cho bệ hạ một chút. Lại đây.”
Ô Cảnh vô thức ngẩng mặt, mắt hơi nhắm, để mặc đối phương hành động. Nhưng vừa lúc cậu nhìn thấy từ cửa chính của Ngự Thư Phòng, một nhóm người vội vã bước vào.
Người dẫn đầu tóc bạc trắng nhưng bước đi rất nhanh, có vẻ vô cùng xúc động, không nói lời nào liền quỳ trước án, hành lễ ba quỳ chín lạy.
Ô Cảnh là người tiếp nhận lễ bái này, để một lão thần tám mươi tuổi quỳ trước mặt mình, cậu vừa khó xử vừa lo lắng nhưng lại không dám biểu lộ ra, dù sao Thiên Tuế gia cũng đang ở trước mặt.
Thiếu niên không nhịn được nhích mông qua một bên, lùi lại vài bước.
Cậu đang ngồi nghiêng, dịch ra lại càng tiến gần về phía Ninh Khinh Hồng.
Tướng quốc đợi mãi mà không thấy thánh chỉ bảo ông đứng lên, bèn liều mình ngẩng đầu lên, lập tức giận điên người.
Chỉ thấy trên long ỷ trong Ngự Thư Phòng, người ngồi đó không phải bệ hạ, mà là tên nghịch thần gian tặc kia, còn Thiên Tử thì trông vô cùng ấm ức ngồi bên ghế gỗ, ngẩng đầu, để mặc cho tên gian thần kia tự ý đưa tay lên cằm cậu, không chút kiêng dè mà thao túng khuôn mặt tôn quý.
“Hỗn xược!”
Quả thực là đại bất kính!
Một tiếng quát lớn vang lên suýt khiến Ô Cảnh dựng đứng hết cả lông tơ, cậu giật mình run lên, khăn tay đang lau mắt cũng rơi xuống.
Ninh Khinh Hồng không chút khó chịu, thản nhiên bảo, “Bệ hạ không muốn lau nữa sao? Thôi được.”
Y đưa khăn cho Phất Trần, không biết hắn đã lặng lẽ trở lại từ cửa bên. Y hoàn toàn phớt lờ ánh mắt phẫn nộ của Tướng quốc.
Phất Trần mỉm cười nói, “Tướng quốc, Trương đại nhân, Thượng thư đại nhân, Thị lang đại nhân, xin mời đứng lên.” Mấy vị đại thần lúc này mới im lặng đứng dậy.
Tướng quốc hoàn toàn không buồn hành lễ với tên nghịch tặc Ninh Khinh Hồng. Nghĩ đến việc mình vừa mới quỳ lạy Thiên Tuế gia trên long ỷ, trong lòng ông chỉ thấy ghê tởm như vừa nuốt phải một con ruồi.
Ông kìm nén cơn giận, nghiêng người hành lễ với Ô Cảnh.
Ô Cảnh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không dám nói năng gì, ngoan ngoãn đóng vai ngốc, cúi đầu ngắm nghịch ngón tay.
Tướng quốc hừ lạnh một tiếng, “Ninh khanh, ngươi ngồi lên vị trí Thiên Tử, chẳng lẽ đã có lòng phản nghịch?”
Ninh Khinh Hồng cười, “Tướng quốc đùa rồi, chỉ là bệ hạ hiện giờ không phê duyệt được tấu chương, đành để vi thần gánh vác.” Y nói thế nhưng không hề có ý định nhường chỗ, điềm nhiên tựa người vào long ỷ, nhấp trà, nhàn nhã hỏi lại, “Vi thần không ngồi đây thì ngồi đâu?”
“Ninh Khinh Hồng! Ngươi—”
Tướng quốc giận tím mặt, suýt nữa chửi ầm lên.
Thì ra người này tên là Ninh Khinh Hồng, nghe hay ra phết, giống hệt một chính nhân quân tử, Ô Cảnh thầm nghĩ.
Tướng quốc hít sâu một hơi, “Ngươi cậy bệ hạ không hiểu chuyện, giam người trong Dưỡng Tâm Điện, không cho thượng triều, cũng không cho gặp triều thần, rõ ràng lòng dạ nham hiểm đã quá rõ ràng!”
Ninh Khinh Hồng nói, “Thế sao?” Y hờ hững nhìn sang Ô Cảnh, “Bệ hạ cũng nghĩ vậy sao?” Tướng quốc cũng nhìn thẳng vào Ô Cảnh, ánh mắt dường như tràn đầy kỳ vọng.
Trong lòng Ô Cảnh gật đầu liên hồi như mổ thóc, đúng rồi đúng rồi, không cho ăn không cho uống, nói quá chuẩn rồi!
Nhưng bên ngoài thì vẫn vờ như không nghe thấy, chăm chỉ ngắm nghía ngón tay.
Xin lỗi, cậu cũng chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ là kẻ ngốc, kẻ ngốc không hiểu chuyện là bình thường mà.
Ô Cảnh tuy không thông minh nhưng cũng chẳng ngốc thật sự.
Nguyên chủ đăng cơ đã lâu, trước đây chưa từng được gặp triều thần, cớ sao hôm nay lại đột ngột cho cậu diện kiến bọn họ?
Huống chi bên cạnh cậu còn có một tên gian thần to đùng. Đến dùng đầu gối suy nghĩ cũng đoán được chuyện này là do Ninh Khinh Hồng sắp đặt.
Không rõ đối phương đang mưu đồ điều gì, lòng cảnh giác của Ô Cảnh tăng cao.
“Bệ hạ? Bệ hạ!” Tướng quốc không cam lòng gọi lớn.
“Ô Ô?” Ninh Khinh Hồng nhẹ giọng gọi, “Tướng quốc đang gọi ngài đó.” “Gọi ta sao?” Ô Cảnh cau mày khó hiểu, “Nhưng ta đâu phải là bệ hạ.”
Tướng quốc tức đến muốn hộc máu, “Bệ hạ!” Sắc mặt ông đầy vẻ đau buồn, “Nhớ năm xưa khi tiên đế tại vị, triều ta quốc thái dân an, giờ đây tiên đế băng hà chưa tròn năm, Đại Chu đã như bèo trôi giữa cơn mưa, long đong sắp đổ.”
Ông lại thở dài nặng nề, phủi áo quỳ xuống, bi ai nói, “Bệ hạ, xin ngài hãy tỉnh mắt mà nhìn! Chỉ cần ngài hạ lệnh, lão thần dù có phải liều mạng cũng sẽ đưa ngài ra khỏi cung, chữa trị bệnh tình.”
Đưa cậu ra khỏi sự kìm kẹp của Thiên Tuế gia?
Tướng quốc có ý đó sao?