Hôm Nay Tiểu Hoàng Đế Cũng Được Cửu Thiên Tuế Cưng Chiều

Chương 14: Gian thần

“Lạ thật, trước kia Thiên Tuế gia gặp bệ hạ, chẳng phải đều cho người vào ngồi ở điện bên cạnh sao? Sao hôm nay lại đưa người đến thẳng Ngự Thư Phòng?” “Đúng thế, mà còn để ngồi cả buổi sáng.”

“Còn nữa, trước đây bệ hạ cứ thấy Thiên Tuế gia là sợ run lên khóc lóc không ngừng, thật coi Thiên Tuế gia như Diêm Vương mà tránh, sao hôm nay lại khác hẳn?”

“Vừa rồi Thiên Tuế gia còn đích thân gắp thức ăn cho bệ hạ, từ lúc lên đến vị trí này, ngài ấy nào có làm mấy việc không ra thể thống gì thế này?”

“Chẳng lẽ muốn làm bộ cho triều thần thấy?”

“Dù sao tiên đế khi băng hà cũng có di chiếu rằng Thiên Tuế gia sẽ phò tá tân đế khi đăng cơ, nhưng sau đó cung cấm hỗn loạn, hoàng tử chỉ còn lại tên ngốc ở lãnh cung.”

Sau đó, Ninh Khinh Hồng dựa vào di chiếu này cùng với thế lực âm thầm sắp xếp nhiều năm trong triều, đưa Ô Cảnh lên ngôi.

Đại diện trời trị chính, có lẽ chính là vậy.

Ô Cảnh từ từ dùng nhánh liễu đánh răng, nghe ngóng những lời đồn thổi phía sau, trong lòng đã dần hiểu ra.

Thì ra người kia cứ cách một thời gian lại đến gặp cậu, cũng là vì di chiếu này.

Là để thể hiện cho triều thần thấy vị phụ chính đại thần này thật sự tuân theo di ngôn của tiên đế, quan tâm đến vị Thiên Tử bây giờ.

Trên danh nghĩa, Hoàng đế là một kẻ ngốc, dựa vào thánh chỉ này, quyền lực của Ninh Khinh Hồng tuy có điều tiếng nhưng vẫn danh chính ngôn thuận.

Bảo sao, trong mắt các đại thần trung nghĩa, Thiên Tuế gia chẳng khác nào kẻ phản tặc gian thần.

Không lạ khi Phất Trần nói mỗi ngày đều có tấu chương chỉ trích Thiên Tuế gia lạm quyền, vì ai cũng có thể nhìn ra Đại Chu đã đổi chủ từ lâu rồi.

Thật là ngốc quá.

Ô Cảnh thầm nghĩ, mấy tấu chương đó đều do Thiên Tuế gia phê, hoàn toàn không đến được tay cậu, chỉ để chút giận ngoài miệng, có khi còn bị Thiên Tuế gia ghi sổ rồi về sau trả đũa.

Nhưng ngoài việc dâng tấu, những người đó cũng chẳng làm gì được, vì Hoàng đế là một tên ngốc.

Trừ phi…

Trừ phi cậu không ngốc nữa.

Trừ phi có người nghĩ cậu có thể đọc được tấu chương đó.

Ô Cảnh rùng mình một cái, không dám nghĩ thêm nữa.

Cậu biết rõ sức mình, không có ý muốn tranh đấu trong cung, có thể diễn vai kẻ ngốc này thật tốt là cậu đã muốn tự trao cho mình giải Oscar rồi.

Hơn nữa theo lời hai thái giám này, đã qua cả buổi sáng, lát nữa cậu cũng nên được về. Đợi đến lần sau gặp lại Thiên Tuế gia, chắc hẳn sẽ là mười ngày sau.

Chưa bám được đùi này, không được.

Ô Cảnh quyết tâm, thầm tự động viên mình.

Cậu rửa mặt, rửa tay sạch sẽ rồi được hai thái giám đưa quay lại điện.

Trên đường quay về, Ô Cảnh đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Yến Hà đâu. Khi vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng, cậu cũng không thấy nàng, chắc là nàng đã về trước rồi.

Thế thì tốt,

Cậu cũng không nỡ để Yến Hà phải đợi lâu.

Ninh Khinh Hồng vẫn đang dùng bữa.

Phất Trần thấy Thiên Tử quay lại, cúi đầu hỏi, “Gia, nô tài đưa bệ hạ về tẩm điện nhé?” Ninh Khinh Hồng nhìn Ô Cảnh, khẽ gật đầu, “Ừ.”

Phất Trần khẽ nhún người, “Bệ hạ, mời ngài về nghỉ ngơi.” Y cúi đầu nói với Ô Cảnh.

Ô Cảnh hỏi, “Ăn xong phải đi ngủ sao?”

Phất Trần cười đáp, “Đúng vậy, nô tài sẽ đưa bệ hạ về nghỉ.” Ô Cảnh lại hỏi, “Còn ca ca thì sao?”

Phất Trần hơi khó xử, “Dạ, Thiên Tuế gia vẫn đang dùng bữa, phải, phải đợi một lúc nữa.”

Chờ một lúc nữa rồi sẽ xuất cung về phủ.

Ô Cảnh lập tức quyết định, ôm chặt lấy cột trụ khắc hoa bên cạnh, “Ô Ô không đi.” Cậu bĩu môi, “Ta muốn đi cùng ca ca.” Tay Ninh Khinh Hồng thoáng khựng lại, ngước lên nhìn cậu.

Phất Trần lau mồ hôi trên trán, “Gia, chuyện này…”

Ô Cảnh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng không dám nhìn ánh mắt của Ninh Khinh Hồng, chỉ núp sau cây cột, cái cột to đến nỗi cậu ôm cũng không hết.

Lâu sau vẫn không nghe tiếng động, cậu liền thò đầu ra, chớp đôi mắt đen ngước nhìn, thấy Ninh Khinh Hồng đã đặt đũa xuống, quay sang Phất Trần bảo, “Hôm nay cứ nghỉ một lát ở Dưỡng Tâm Điện đi.”

Phất Trần cúi đầu đáp, “Vâng.”

Lúc này Ninh Khinh Hồng mới ngước nhìn cậu, thấy hơn nửa gương mặt nhỏ nhắn của Ô Cảnh ló ra, ánh mắt rụt rè ngước lên nhìn mình, y bật cười, “Thật chẳng ra thể thống gì.” “Bệ hạ đã muốn ở lại bên cạnh thần thì cứ ở lại vậy.” Y cười ý vị khó đoán.

Ô Cảnh chẳng hiểu sao, trong lòng nảy lên dự cảm không lành.

Tấu chương, bút mực, giấy nghiên mà đám thái giám đã đem đi đều lần lượt được đưa trở lại, trong điện lại đốt lên hương thơm.

Ninh Khinh Hồng dường như rất bận, rửa mặt xong cũng không nghỉ ngơi mà ngồi trở lại bàn, tiếp tục phê tấu chương, từng mệnh lệnh lần lượt được ban ra.

Ô Cảnh ngồi cạnh, đã quen với việc chợp mắt buổi trưa, đầu gật gù, không cầm cự nổi nữa.

“Bịch—”

Thiếu niên ngã xuống.

Ninh Khinh Hồng liếc qua, lại cúi nhìn tấu chương đang mở rộng trên bàn, không biết nghĩ gì, bỗng khẽ bật cười, “Không ngờ có ngày ta cũng lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.”

Phất Trần không hiểu, chỉ biết nói theo, “Gia chính là quân tử.” Ninh Khinh Hồng khẽ hỏi lại, “Thật sao?”

Một lúc lâu sau, Ninh Khinh Hồng cầm mấy quyển tấu chương lên, “Đi, gọi đám thanh liêm đại thần đến Ngự Thư Phòng.” Phất Trần nhận lấy, vừa định rời đi thì nghe chủ nhân nói, “Thôi, đợi nửa canh giờ rồi hãy gọi.”

Phất Trần khẽ ngẩng lên, bất ngờ thấy Thiên Tuế gia đang chăm chú nhìn vị Thiên Tử đang ngủ say, ánh mắt bình lặng, sau đó, y lại từ từ nở nụ cười.

Phất Trần nín thở, đợi nửa canh giờ sau, ôm lấy tấu chương không nói lời nào mà lui ra ngoài, khi đến điện nhỏ bên cạnh, y mở ra xem một lượt, để xem là những vị đại thần nào.

Không ngờ vừa lật trang đầu tiên, đã thấy ngay hai chữ “gian thần” được tô đậm.

Cuối cùng còn một câu – “Xin Thiên Tử chớ thân cận tiểu nhân.”

Y lập tức cảm thấy cả đống tấu chương này như cục than nóng.

Phất Trần đọc lướt qua, trấn tĩnh lại, gọi lớn, “Truyền Tả tướng, Nội các đại học sĩ Trương đại nhân, Hộ bộ Thượng thư, Công bộ Hữu thị lang đến Ngự Thư Phòng—”

Y dừng lại, sửa lời, “Kiến giá.”