Hôm Nay Tiểu Hoàng Đế Cũng Được Cửu Thiên Tuế Cưng Chiều

Chương 13: Tự tay gắp

Ô Cảnh bị dắt đến ngồi bên cạnh bàn, đương nhiên cũng ngồi cạnh Thiên Tuế gia. Cậu thèm muốn đến không chịu được, nhưng biết rõ người này có nhiều quy củ, dù mắt không rời khỏi mâm thức ăn nhưng cũng không dám tự ý động đũa.

Chỉ dám liếc nhìn Ninh Khinh Hồng đang nhàn nhã uống trà bên cạnh.

Phất Trần đang cẩn thận sắp xếp đồ ăn lên bàn, thái giám bên cạnh lần lượt thử từng món bằng kim bạc để xác nhận không có độc.

Ô Cảnh đợi đến phát chán, lại nhìn Ninh Khinh Hồng đang thong thả uống trà, liền thử rút tay mình ra khỏi bàn tay vẫn đang nắm chặt.

Ninh Khinh Hồng chậm rãi liếc nhìn cậu.

Ô Cảnh lập tức cứng đờ.

Cậu sợ rằng bản thân không hề nhận ra biểu cảm mình trông ấm ức thế nào, ánh mắt tội nghiệp ngước lên nhìn người đối diện.

Nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy, dường như nảy ra ý gì mới. Ninh Khinh Hồng nắm lấy tay Ô Cảnh, tỉ mỉ quan sát từng chút một, như thể đang thưởng thức một món bảo vật tình cờ có được, còn chậm rãi xoa nắn đầu ngón tay gầy guộc của thiếu niên.

Khuôn mặt vẫn bình thản, nhưng vì những ngón tay xương xẩu của Ninh Khinh Hồng, Ô Cảnh không hiểu sao cảm thấy hành động này có chút gì đó ám muội, kỳ lạ.

Không chỉ là tên tâm thần, mà còn là biếи ŧɦái nữa sao? Ô Cảnh nuốt nước bọt.

Cậu đói sắp chịu không nổi.

Phất Trần cung kính nói, “Gia, dùng bữa thôi ạ.” Ninh Khinh Hồng gật đầu.

Ô Cảnh gần như không kìm nổi, tay phải bị nắm lấy, cậu liền đưa tay trái ra lấy bát đũa. Nhưng vừa chạm tới đã nghe giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai, “Bệ hạ.”

Tay cậu giật thót, run rẩy ngước lên nhìn Thiên Tuế gia.

Ninh Khinh Hồng khẽ nhíu mày, “Bệ hạ là Thiên Tử, sao có thể vô phép tắc thế này?”

Đói muốn chết rồi,

Cậu thực sự ghét nhất là những thầy giáo cứ kéo dài giờ ăn trưa.

Thầy không đói chứ em thì đói.

Trong lòng Ô Cảnh hậm hực nghĩ, làm ra vẻ rụt rè, “Đợi ca ca nói ăn được, Ô Ô mới ăn.” Ninh Khinh Hồng chỉ cười, “Vi thần không có ý đó, chỉ là thân phận bệ hạ tôn quý, sao có thể tự tay gắp thức ăn.” Ô Cảnh thoáng ngơ ngác, giây sau đã tròn mắt kinh ngạc.

Ninh Khinh Hồng cầm lấy bát đũa, ôn tồn hỏi, “Bệ hạ muốn ăn gì?” Thật sự định tự tay gắp thức ăn cho cậu!

Phất Trần không khỏi nhướng mày, không rõ chủ nhân sao lại có hứng thú tự mình hầu hạ Thiên Tử dùng bữa, đành vờ như không nhìn thấy gì.

Ô Cảnh nào dám lên tiếng yêu cầu.

Dường như Ninh Khinh Hồng cũng không thật sự định hỏi ý cậu, gắp một miếng măng đưa đến miệng cậu, thấy cậu không ăn, tưởng rằng Thiên Tử không hiểu, còn dịu dàng hỏi lại, “Ô Ô sao không ăn?”

Y cười khẽ, “Chẳng phải đói rồi sao?”

Ô Cảnh đành nhắm mắt, cẩn thận há miệng, chầm chậm nuốt miếng măng vào, “Cảm ơn ca ca.” Cảm giác như đang đối diện với tử thần.

Miếng thứ hai là nấm, tiếp đó là mộc nhĩ, rồi rau cải cắt tỉa thành hình hoa... Cứ thế từng miếng một, tinh thần căng cứng của Ô Cảnh dần dần thả lỏng, thậm chí có lúc còn cảm thấy tốc độ gắp của đối phương quá chậm.

Thấy miếng tiếp theo vẫn là rau, Ô Cảnh không khỏi chán nản mà kéo nhẹ tay áo đối phương, “Ca ca, Ô Ô muốn ăn thịt.”

Tay Ninh Khinh Hồng thoáng khựng lại, “Là vi thần sơ suất.”

Đôi mắt đen của Ô Cảnh sáng lên, như con thú nhỏ đang thử dò xét địa bàn, từng bước thử giới hạn của đối phương ở đâu, “Còn có cơm nữa!” Ninh Khinh Hồng gật đầu, “Không vội.”

Thiếu niên ăn rất ngoan, lúc nhai môi cũng chỉ hé một chút, không phát ra âm thanh, nuốt xong mới ăn miếng tiếp theo.

Nhưng ai cũng có thể thấy cậu ăn rất ngon miệng, trông như con sóc nhỏ, hai má hơi phồng lên.

Khi gặp món ngon mắt cậu sẽ sáng lên một chút, còn món không hợp khẩu vị cậu cũng không từ chối, vẫn ngoan ngoãn ăn vào.

Không kén ăn, dễ nuôi.

Cả bữa cơm, Ô Cảnh được phục vụ đến tận răng, lòng đố kỵ với Thiên Tuế gia đã tiêu tan không ít, thậm chí còn không ngấm ngầm mắng y trong đầu nữa.

Ăn xong, Phất Trần thành thạo dâng khăn để Ô Cảnh lau miệng, biết chủ nhân ưa sạch sẽ, liền cúi đầu nhẹ giọng thưa, “Nô tài sẽ sai người đưa bệ hạ đi xúc miệng?”

Ninh Khinh Hồng khẽ động mi, gật đầu, “Đi đi.”

Ô Cảnh được đưa vào một gian nhỏ trong điện, hai thái giám đi cùng khi vào phòng mới thở phào, nhìn ngắm vị Thiên Tử mà họ cho là đần độn.

“Hắn biết làm không?”

“Thôi, dạy hắn một chút.”

Ô Cảnh nghe hai người dạy mình cách dùng nhánh liễu và bột để xúc miệng, lại phải nhổ nước đi đâu, cậu giả vờ lờ mờ hiểu, ậm ừ gật đầu.

Hai thái giám là người của Nội Vệ phủ, đều giỏi nhìn sắc mặt chủ nhân, lúc này không dám đắc tội với vị Thiên Tử bỗng dưng được Thiên Tuế gia ưu ái, nhưng vì biết cậu là một kẻ ngốc nên cũng chẳng cung kính gì.

Thấy Ô Cảnh lóng ngóng làm theo lời chỉ dẫn, cả hai bắt đầu tán gẫu.