Sủng Thần

Chương 20

Chuyện xảy ra chỉ trong thoáng chốc, vào thời khắc then chốt, cậu lao ra bên lan can, hướng xuống gọi lớn: “Hạ Lan công tử!”

Con ngựa đang phi nước đại lập tức bị ghìm cương, nam nhân trên lưng ngựa ngước đầu nhìn lên, đôi mắt sắc bén lóe lên dưới vành nón rộng, lạnh lẽo như ánh điện. Hai người cưỡi ngựa phía sau cũng lập tức dừng lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cậu.

Mưa trút nước, cậu lo đối phương không nghe rõ, bèn cất giọng thật lớn: “Mời công tử vào tránh mưa! Con đường này không thể đi tiếp được đâu!”

Nam nhân chỉ nhìn cậu chằm chằm, không lên tiếng nhưng cũng không rời đi. Cậu lập tức chạy xuống lầu, băng qua hành lang, rồi đến cửa sau của hoa viên, kéo mạnh then cài. Cửa mở, cậu đứng dưới mái hiên, giọng đầy lo lắng: “Mưa lớn quá, vào tránh mưa một chút rồi đi tiếp! Ta không dối ngài đâu, đường này đi tiếp sẽ gặp cấm vệ quân, không qua được đâu.”

Tia nhìn của Tạ Dực lóe lên, y nhảy xuống ngựa, hai hộ vệ cũng vội vàng xuống theo, giữ lấy ngựa của chủ nhân. Một người nhanh chóng bung dù giấy dầu che trên đầu Tạ Dực . Khi y bước tới, chiếc áo choàng đen thẫm vương đầy hơi mưa, từng giọt tí tách rơi lên dù, vang lên âm thanh rào rạt. Cậu không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng tựa sương tuyết kia, chỉ khẽ cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: “Mời công tử lên lầu nghỉ chân, để ta bảo hạ nhân pha trà nóng. Áo của ngài đã ướt, có lẽ nên thay một bộ… Ta có y phục mới từ hiệu may, chưa ai mặc qua, vừa vặn cho ngài… Ta chỉ sợ ngài nhiễm lạnh…”

Cậu vừa nói vừa cảm thấy tim mình đập loạn, không sao kiềm chế được khi nhớ lại nét mặt lạnh lùng của người thanh niên khi nãy. Tạ Dực bước vào trong: “Lên lầu bằng đường nào? Dẫn đường.”

Cậu nhanh chóng đi trước, lòng thầm trách sao mình bình thường không dọn dẹp kỹ lưỡng hơn. Dẫn Tạ Dực lên gian chính trên lầu, cậu mang đến một chồng khăn sạch cho họ lau khô, rồi tự tay rót trà nóng mời Tạ Dực ngồi, nhẹ giọng: “Ngài cứ ngồi nghỉ, để ta xuống bảo người mang y phục và đồ rửa mặt lên.”

Tạ Dực cầm tách trà, nhìn cậu một cách sâu sắc. Từ xa, y đã thấy có một người trên lầu, và khi đến gần, đôi mắt sáng ngời của thiếu niên ấy dõi theo y, ánh lên sự quan tâm đầy nhiệt thành, khiến y bất giác ghìm cương ngựa lại.

Có lẽ y muốn thử xem vị công tử này phản ứng ra sao khi biết mười vạn lượng đã đổi lấy tước mệnh cho mẫu thân.