Sủng Thần

Chương 21

Tạ Dực nhìn quanh, thấy gian phòng mở cửa sổ bốn mặt, làn hơi mưa mát lành thấm vào không gian, tạo nên cảm giác tươi mới. Khung cửa sổ lắp kính lưu ly xanh lớn, chạm khắc hoa văn tinh xảo. Qua lớp kính nửa trong suốt, nhành trúc bên ngoài lay động trong mưa, xa xa hồ Xuân Minh mờ mịt sóng nước. Dưới sàn trải thảm lông cừu ngoại quốc dày và mềm, đồ đạc bằng gỗ hoa lê khảm xà cừ, sắc đen bóng, hoa văn khảm hoa lá và cánh bướm phản chiếu ánh ngọc trai dịu dàng.

Bên cửa sổ phía nam đặt một bình sứ Thanh Hoa từ lò Nhu, cắm vài nhành lan đơn sắc; ở đầu bàn là án dài bằng đá cẩm thạch, bày một chậu san hô đỏ rực như lửa.

Tạ Dực thầm nghĩ, không hổ danh là phú thương, tiểu lâu này bên ngoài bình thường nhưng bên trong lại xa hoa vô cùng.

Hai hộ vệ, một người đứng canh cửa, một người tiến lên giúp Tạ Dực cởϊ áσ choàng và nón, thì nghe tiếng bước chân từ cầu thang, một bà lão dẫn theo hai đứa trẻ xuất hiện. Một đứa bưng y phục gọn gàng, một đứa mang chậu đồng, bà lão xách theo một ấm đồng lớn và một thùng nước.

Bà lão mặt đỏ đen, tay áo vén cao để lộ đôi tay vạm vỡ, cúi mình thi lễ: “Lão thân tham kiến công tử. Ta mang nước nóng lên, thiếu gia có dặn hỏi công tử, giờ cũng đã đến bữa tối, thức ăn trong bếp đã sẵn sàng, công tử có dùng chút gì không? Lão thân nấu không quá tệ, trời mưa thế này có chút canh nóng cho ấm người. Có canh gà thanh và cá bào ngon nữa.”

Tạ Dực thấy bà nhanh nhẹn rót nước nóng từ ấm đồng vào chậu, hơi nước bốc lên nghi ngút, cách nói năng gọn gàng, bèn đáp: “Nhờ bà lo liệu.”

Bà lão cười, hỏi: “Công tử có kiêng cữ món nào không?”

Tạ Dực thấy bà nhanh nhẹn rót nước nóng từ ấm đồng vào chậu, hơi nước bốc lên nghi ngút, cách nói năng gọn gàng, bèn đáp: “Nhờ bà lo liệu.”

đáp: “Không.”

Bà lão cúi chào: “Hai đứa trẻ này sẽ hầu công tử rửa tay thay áo, lão thân xin phép chuẩn bị bữa tối.” Nói rồi liền lui xuống, một đứa nhỏ nhanh nhẹn tiến lên dâng bộ y phục: “Thỉnh công tử thay đồ. Bên tấm bình phong này có gian nhỏ, tiện để công tử dùng.”

Tạ Dực ngước nhìn, quả nhiên phía bên là bình phong lục liên vẽ tranh hạc, vài con hạc trắng bay lượn giữa đám sậy, sống động như thật. Khi đến gần, y thấy tranh trên bình phong được ghép bằng vỏ trai và đá vân mây, hạc trắng và lá sậy xanh sáng bóng, tinh xảo đến lạ.

Thấy Tạ Dực chú ý đến bức bình phong, đứa nhỏ nói: “Tranh trên bình phong là do thiếu gia vẽ, phu nhân thích mới bảo thợ làm theo.”

Tạ Dực có chút ngạc nhiên, hỏi đứa nhỏ: “Ngươi tên gì?”