Thịnh Lão Lục cười nói ngay: “Hôm qua vừa có gửi đến hải sâm, làm món hải sâm xào hành nhé? Còn có con bào ngư lớn mà cửa hàng hải sản mang tới, giữ lại rồi, nay Thiếu gia tới vừa vặn, dùng ngô, nước luộc gà và đậu phụ hầm lên thế nào? Thêm món đậu Hà Lan xào, tôm sông xào hẹ xuân nhé.”
Hứa Thuần uể oải nói: “Để Lục bà tự làm đi, tay nghề của bà ấy luôn ngon hơn mấy món yến tiệc ở nhà.”
Thịnh Lão Lục bật cười: “Bọn gia nô trong Quốc công phủ, tôi nghe Hạ Triều nói rồi, tiền bạc qua tay là phải có chút xén bớt, bọn họ còn ăn uống tốt hơn chủ tử nữa. Hạ Triều theo hầu Thiếu gia, bị bọn họ làm khó chẳng ít, ngay cả mở cửa cũng phải tốn bạc, may mà Thiếu gia hiện giờ ít ở nhà, bằng không tháng lương của bọn họ chỉ sợ cũng không đủ đắp cho mấy tên gian lận kia đâu.”
Hứa Thuần cũng cười: “Hạ Triều vẫn lắm lời như vậy, coi chừng bị Thái Thái nghe được lại bị phạt, lần trước cậu ta theo ta đi chùa với tổ mẫu, ngươi không biết cậu ta láu lỉnh đến cỡ nào đâu.”
“Lúc ấy tổ mẫu và Đại tỷ đang trò chuyện, Đại tỷ mang một hộp ngọc trai đến tặng tổ mẫu, nói là tỷ phu mua để làm đồ trang sức. Vì nha hoàn Kiều Hà bên cạnh tổ mẫu khéo tay nhất, nên muốn nhờ Kiều Hà xâu một chuỗi vòng.”
“Tổ mẫu vừa mở hộp ra xem.”
“Ngươi đoán xem, Hạ Triều buột miệng nói rằng ngọc trai nhỏ thế này hà tất phải xuyên lỗ, ở Mân Châu loại ngọc trai nhỏ như thế này chỉ để nghiền bột làm thuốc hay phấn mặt thôi.”
“Đại tỷ lúc đó giận đến mức muốn tát cậu ta, ta phải nhỏ nhẹ xin lỗi, chỉ nói là tuổi trẻ không có phép tắc. Cuối cùng cũng phải mang một chiếc mũ cài trân châu bồi thường cho Đại tỷ mới miễn được trận đòn, từ đó về sau mỗi lần đi với tổ mẫu, ta cũng không dám đem theo cậu ta, sợ lại mất bao nhiêu thứ vì cậu ta.”
Thịnh Lão Lục chưa từng nghe qua chuyện này, không nhịn được cũng bật cười: “Loại ngọc trai nhỏ đó ở Kinh thành cũng còn có giá, chỉ là ở bên nhà chúng ta thật sự chẳng đáng là bao. Tên nhóc này đúng là đáng bị dạy dỗ, hồi ở nhà tổ phụ cũng chê cậu ta nghịch ngợm, còn muốn giữ lại mấy năm nữa dạy phép tắc, nhưng trời sinh mũi cậu ta nhạy bén, đồ ăn có gì không đúng là nhận ra ngay, có cậu ta theo hầu Thiếu gia, phu nhân mới an tâm, cho cậu ta đi theo. Thiếu gia cứ dạy dỗ cậu ta nghiêm khắc vào, đừng quá dung túng. Thiếu gia vào nhà thay đồ thường ngày đi, trời oi bức, e là sắp mưa rồi, đồ ăn xong sẽ gọi Thiếu gia dùng bữa.”
Hứa Thuần gật đầu, quả nhiên vào nhà cởi bỏ áo ngoài tiếp khách, thay y phục thường ngày màu trắng bằng vải sa, khoác áo mỏng bằng vải trúc màu xanh nhạt. Bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm đùng đùng, từng tiếng mưa rào trút xuống mái ngói, kêu lộp bộp dồn dập.
Mưa trút xuống dày đặc, cậu nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy trong khoảnh khắc, mưa rơi đã dày đặc như hàng ngàn mũi tên, lá trúc ngoài cửa sổ bị cơn mưa dập xuống không ngừng rung lắc.
Căn nhà này, phía sau là lầu hai, bên ngoài đối diện với Ngự hồ, mỗi khi mưa xuống, đứng trên hành lang lầu trên ngắm cảnh và hóng gió thật sự rất thích thú. Cậu đang lúc phiền muộn, thấy cơn mưa tới, liền đi lên hành lang lầu hai, nhìn chuông gió đồng bị mưa dập kêu lanh canh, xa xa Ngự hồ đã thành một màn trắng xóa, mặt nước loang loáng hoa nước, từng giọt mưa nặng nề bắn lên tạo thành màn sương nước, xa hơn nữa hoa sen và lá sen bị gió thổi nghiêng ngả.
Cậu tựa vào lan can ngắm cảnh mưa, nghĩ đến công tử Hạ Lan, phong thái tao nhã, dung mạo thanh tú, như trăng sáng trên cao, như tuyết trắng trên đỉnh núi, không chịu nhận ân tình của mình, lại quay sang giúp mình một việc lớn, giải quyết chuyện tước phong của mẫu thân đã đằng đẵng nhiều năm. Cậu là một đứa con ngày ngày chỉ biết vui chơi hưởng lạc, không thể chia sẻ gánh nặng với mẫu thân, công tử Hạ Lan không để mắt đến cậu, thật sự là lẽ đương nhiên.
Trong lòng cảm thấy tự ti, lại thấy bực bội, nhưng vẫn nghĩ đến công tử Hạ Lan đã giúp mẫu thân, liệu có chút nào vì mình không? Nhưng biết làm sao gặp lại y đây? Y chắc chắn sẽ không gặp mình nữa, y thấy mình bẩn… đang khi lòng rối như tơ vò, nản lòng bế tắc, giữa tiếng mưa chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập, giữa tiếng sấm còn xen lẫn tiếng ngựa hí, không ngờ trời mưa lớn thế mà vẫn có người ra đường.
Cậu nhìn ra xa, thấy ba kỵ binh đang lao nhanh về phía này, ngoài tường viện là một con đường nhỏ, bên hồ rừng rậm, ngày thường hiếm người qua lại, không ngờ lại có người phi ngựa qua đây, có lẽ muốn rút ngắn đường đi, nhưng không biết rằng cuối con đường này là Ngự viên, nơi có cấm vệ quân canh gác.
Cậu chăm chú nhìn người dẫn đầu, dù mưa lớn nhưng vẫn một thân áo đen thẳng tắp như cây thương, vững vàng như núi. Y cưỡi một con ngựa đen bóng oai phong, đầu bạc chân trắng, phóng khoáng như rồng, hai người phía sau cũng oai dũng không kém, thắt kiếm bên hông, cưỡi ngựa lông đỏ, nhìn như hộ vệ.
Chỉ trong chốc lát, ba kỵ binh đã đến gần, gương mặt người đi đầu dần hiện rõ, lông mày sắc lạnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, tim Hứa Thuần bất giác đập loạn.