Trải qua một đêm hỗn loạn và mệt mỏi, cuối cùng Tạ Dực cũng chìm vào giấc ngủ mê man, hoặc cũng có thể là ngất đi. Trước khi mất đi ý thức, y còn thấy ánh mắt đẫm lệ của Hứa Thuần, van xin: “Hạ Lan đại ca, cầu xin ngài đừng ngủ...” Y lờ mờ nghe thấy, thở khó nhọc, nhưng vẫn cố trấn an: “Không sao, ta chỉ mệt, nghỉ một chút thôi.”
Kỳ thực chết đi thì mọi sự cũng thanh thản, nhưng thấy đôi mắt kia rưng rưng nước mắt nhìn mình, y lại không đành lòng. Nghĩ thầm, có chết cũng đừng chết ở đây. Nếu chết tại đây, e rằng nhà họ Hứa sẽ phải chịu liên lụy không nhỏ.
Sư phụ của Đông Hải, Chu Bưu - đại phu ngồi khám ở Đồng An Đường, tiệm thuốc nhà họ Thịnh ở kinh thành, nhận tin nửa đêm liền vội vàng tới. Chu Bưu có khuôn mặt râu quai nón rậm rạp, giọng vang như chuông. Trước tiên bảo Đông Hải lấy con rắn đã cắn Tạ Dực, sau đó cẩn thận bắt mạch, kiểm tra thuốc đắp vết thương, gật đầu tán thưởng: “Ngoài thuốc đắp bên ngoài còn có thuốc uống, lại dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch, rồi cả đỉa hút máu độc. Xử trí rất kịp thời.”
Chu Bưu mở mí mắt Tạ Dực ra, nhận định: “Không quá nguy hiểm, tâm mạch vẫn còn khỏe, cứu được. Sốt cao là phản ứng thường thấy, dùng Trọng Lâu là rất hợp lý, cần thêm Xà Toàn, Ngô Công, và Địa Cẩm Thảo để lấy độc trị độc, tiêu sưng, an thần, mạnh tim. Cứ tiếp tục cho uống.”
Nghe Chu Bưu nói, Hứa Thuần mới thở phào, mắt vẫn còn hoe đỏ: “Đa tạ Chu đại phu.” Nếu không ôm Tạ Dực cảm nhận nhịp tim và hơi ấm của y, cậu đã nghĩ đối phương không còn sinh khí.
Chu Bưu đáp: “Biểu thiếu gia đừng khách sáo. Độc của ngân xà tuy khó trị, nhưng ở quê tôi thường có người bị rắn cắn, nếu cứu kịp thời thì cũng không phải là không thể trị, chỉ muộn là dễ gây nguy cơ mù lòa.”
Hứa Thuần than: “Không ngờ trong rừng lại có rắn xuất hiện.”
Chu Bưu nhìn cậu, khẳng định: “Thiếu gia, rắn này rõ ràng là do người nuôi. Mùa đông rắn thường phải ngủ đông, không có con rắn nào lớn thế này. May mà công tử đây phát hiện nhanh, chặt đầu rắn kịp thời, lại buộc vết thương để ngăn độc lan vào tâm mạch. Đây là thủ đoạn ngầm trong hậu viện, công tử này hẳn đã đắc tội với kẻ nào đó.”
Nghe vậy, Hứa Thuần càng thêm thương cảm: “Hạ Lan công tử là người khí khái, e là dễ bị ganh ghét.” Lại chợt nhớ điều khác, cậu vội nói: “Huynh ấy có nói có người truy đuổi, không để lại dấu vết. Mau đến chỗ ngã ngựa bên tường viện xem xét kỹ càng, xem cần che đậy gì không.”
Xuân Khê đáp lời: “Thế tử yên tâm, đã dọn dẹp xong cả rồi. Đêm qua tuyết cũng vừa đổ, đợi sáng ra tuyết phủ dày thì chẳng còn gì đâu.”
Hứa Thuần yên tâm: “Vậy là tốt rồi. Truyền lệnh xuống, bảo mọi người kín miệng, nếu ai hỏi cũng phải giấu kín, không để lộ chuyện này ra ngoài.”
Chu Bưu gật gù: “Ta cũng sẽ dặn ở tiệm thuốc, độc xà khó trị, nhưng thuốc chỉ có vài vị, hễ ai hỏi là ta đoán được ngay.” Nói xong, ông kê thêm mấy loại thuốc sắc uống, rồi chỉ dẫn Xuân Khê cùng gia nhân cách uống thuốc, châm cứu, bắt mạch, sau đó mới xuống lầu nghỉ ngơi.
Khi Tạ Dực tỉnh lại, ngoài trời đã u ám. Y khẽ cử động, nhận ra có cánh tay đang ôm chặt mình. Y quay đầu, bắt gặp khuôn mặt ấm áp tựa vào ngực mình. Tuy kiệt sức, y vẫn gắng đẩy nhẹ. Hứa Thuần lập tức tỉnh dậy, vui mừng reo lên: “Huynh tỉnh rồi!” rồi nhanh chóng gọi lớn: “Đông Hải, mau mời Chu đại phu!”
Chu Bưu ở ngay dưới lầu, nghe vậy liền lên bắt mạch. Ông hỏi về tình trạng thương tích, Tạ Dực đáp: “Mí mắt nặng, mắt mờ chẳng thấy rõ.” Vừa dứt lời, y đã cảm thấy bàn tay nhỏ bé ấy nắm chặt tay mình.
Chu Bưu trấn an: “Đừng cố mở mắt. Đây chỉ là hiện tượng mù tạm thời do độc xà gây ra, sau vài ngày sẽ hồi phục. Ta sẽ đắp thuốc vào mắt, thêm vài vị lợi tiểu thanh độc, cậu cố bài tiết, dưỡng bệnh, giữ tâm tĩnh an. Khi tâm mạch ổn, ta sẽ châm cứu thêm.”
Sắc mặt Hứa Thuần tái nhợt nhưng vẫn trấn an: “Hạ Lan công tử yên tâm, Chu đại phu có gia truyền y thuật, chữa độc xà là chuyện thường. Đại phu đã nói không sao thì nhất định không sao.”
Tạ Dực khẽ khép mắt, trầm mặc, chỉ đáp: “Được.”
Chu Bưu lui xuống chuẩn bị thuốc đắp mắt. Hứa Thuần nắm tay Tạ Dực, dịu dàng hỏi: “Huynh có đói không? Muốn ăn gì không? Ta sẽ bảo người nấu cháo thịt. Huynh cũng đừng lo lắng, đêm qua tuyết lớn, vết ngã ngựa đã bị tuyết phủ kín. Đồng An Đường là tiệm thuốc của ngoại tổ phụ ta, ta đã dặn mọi người kín miệng, huynh cứ yên tâm dưỡng thương.”
Tạ Dực nghe sự chu đáo trong lời cậu, có chút bất ngờ với vị công tử quyền quý này, khẽ gật đầu: “Đa tạ ngươi.”
Hứa Thuần nhìn hàng mi y khẽ khép, gương mặt như băng tuyết, ngây ngẩn một thoáng, lắp bắp đáp: “Không... Hạ Lan công tử cứ yên tâm dưỡng thương... đừng lo gì…”
Tạ Dực nhẹ nhàng nói: “Gọi ta là Cửu ca là được.”
Hứa Thuần thoáng ngạc nhiên: “Huynh xếp thứ chín sao?” Rồi lập tức chuyển lời: “Được, ta sẽ gọi huynh là Cửu ca.”