Thái độ lạnh lùng và khinh ghét của người phụ nữ khiến Mộc Nhiễm bối rối vô cùng. Những người ở đây dường như đều mang khí thế sắc bén, đến mức khiến cô rợn cả người. Đặc biệt, ánh mắt của người đối diện nhìn cô như thể cô là một mối nguy hiểm.
Khi nhìn kỹ hơn, Mộc Nhiễm mới nhận ra người phụ nữ này thật cao lớn, có lẽ cao tới 1m78. Gương mặt sắc sảo, lãnh diễm đầy mạnh mẽ, lại khoác trên mình bộ trang phục của một nữ kỵ sĩ, khiến cô ta trông thật uy nghiêm. Mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt vàng sắc như lưỡi dao. Nhưng điều khiến cô thắc mắc nhất là vì sao một người như thế này lại bị trói?
Dẫu vậy, Mộc Nhiễm cũng không còn lựa chọn nào khác. Để hiểu rõ tình hình, cô đành đánh liều, bất chấp mọi thứ, hỏi tiếp: “Xin hỏi… Đây là đâu? Và tại sao chúng ta lại bị trói thế này?”
Cô dùng tiếng Trung nói lại một lần, nhưng khi thấy đối phương không phản ứng, cô cố gắng lắp bắp dùng tiếng Anh để hỏi, thế nhưng người kia vẫn không hiểu, thậm chí biểu cảm cũng không thay đổi.
Đế Á chỉ lạnh lùng nhìn cô, không thèm giấu đi sự chán ghét. Cô ta buông một vài câu đầy khó chịu, ngữ điệu như thể muốn hỏi: Cô đang cố nói gì thế?
Một kẻ nhàm chán và ngu xuẩn.
Đế Á thầm nghĩ.
Mất hết kiên nhẫn, cô ta không thèm nhìn Mộc Nhiễm thêm lần nào nữa, lặng lẽ bước về phía góc tường. Cô ngồi dựa xuống đất, cố gắng bảo toàn sức lực, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của cô gái lạ lẫm kia.
Không nhận được câu trả lời, trong lòng Mộc Nhiễm dâng lên cảm giác bất lực đến tột cùng. Cô cố gắng thử giao tiếp với những người khác trong phòng, nhưng kết quả cũng chẳng khá hơn. Đáp lại chỉ là sự thờ ơ, thậm chí là ánh mắt lạnh nhạt. Cuối cùng, cô đành ngậm ngùi im lặng, co ro ngồi ở một góc, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân.
Ban đầu, trong phòng còn vang lên những tiếng mắng chửi rời rạc, nhưng dần dần, không gian chỉ còn lại tiếng còng tay va vào nhau, hoặc tiếng bước chân mỗi khi ai đó đi lại, thậm chí cả âm thanh khi họ vào nhà vệ sinh.
Đầu cô vẫn nặng trịch, hơi thở nóng bừng. Không cần sờ trán, cô cũng biết mình đang sốt. Nhìn lên trần nhà xa lạ, cô bất lực thầm nghĩ: “Tại sao cuộc đời mình không thể yên ổn một chút chứ?”
Nghĩ đến những gì sắp đối mặt, lần đầu tiên trong đời, cô không thể gượng dậy được sự lạc quan vốn có. Từ khi sinh ra, cô đã bị bỏ rơi tại cô nhi viện. Sau bao nhiêu năm lăn lộn, cuối cùng cũng tốt nghiệp và tìm được công việc đầu tiên – một tia hy vọng le lói cho cuộc sống ổn định. Thế mà chỉ vì một lần bất cẩn, cô lại rơi xuống vực thẳm không đáy.
Nếu như cô thực sự bị bán đến nơi nào đó như một khu ổ chuột, hay tệ hơn là bị đưa vào một nhà chứa đầy nhơ nhuốc, thì có lẽ… cô chỉ còn cách tự kết liễu.
“Có lẽ, mình vốn không nên được sinh ra trên đời này. Vậy thì trả lại mạng sống này, cũng chẳng phải điều gì đáng tiếc.”
Mộc Nhiễm mỉm cười tự giễu, nghiêng đầu tựa vào tường. Cơn sốt khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, chẳng buồn bận tâm đến mọi thứ xung quanh.