Trở Thành Giống Cái Siêu Hiếm, Được Vô Số Lão Đại Cưng Sủng

Chương 6

Cô không biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng không rõ mình đã bị nhốt bao nhiêu ngày. Chỉ biết, cứ sau một khoảng thời gian dài, vài người đàn ông mặc đồng phục lại xuất hiện, mang theo chút đồ ăn kỳ lạ. Thức ăn ấy khó nuốt như kem đánh răng, nhưng ít ra, nó đủ để làm cô no bụng.

Những ngày bị giam cầm, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh việc ăn, đi vệ sinh, rồi ngủ. Kỳ lạ thay, dù cơ thể từng phát sốt vì nhiễm lạnh, nhưng nhờ thời gian trôi qua, sức khỏe của cô lại dần hồi phục, có lẽ nhờ khả năng chịu khổ từ nhỏ.

Không rõ đây là ngày thứ bao nhiêu, nhưng khi sức khỏe đã khá hơn, cô bắt đầu vận động cổ tay và chân để giữ cơ thể linh hoạt. Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.

Ban đầu, cô cứ ngỡ là những người đưa đồ ăn như thường lệ, nhưng lần này, lại có rất nhiều người đàn ông mặc đồng phục tiến vào. Trên tay họ đều cầm một loại thiết bị kỳ quái giống như chiếc ba lô nhỏ. Họ tiến đến từng người phụ nữ trong phòng và gắn chiếc ba lô ấy lên cơ thể từng người, cô cũng không ngoại lệ.

Khi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mộc Nhiễm và những người phụ nữ khác bị đẩy ra ngoài. Cảnh tượng bên ngoài khiến cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời – hóa ra trong suốt thời gian qua, cô vẫn luôn ở trên trời cao!

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc ba lô kỳ lạ đang đeo trên người, bất chợt trong đầu lóe lên một suy đoán đáng sợ. Chẳng lẽ họ định ném chúng ta xuống từ đây sao?

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, nhóm người đã đến một cánh cửa lớn ở khoang tàu. Đám phụ nữ phía trước hoảng sợ hét lên, nhưng những người đàn ông đứng sau chỉ lạnh lùng nhấn một nút trên ba lô, rồi đẩy mạnh từng người một xuống phía dưới.

“Trời ơi!” Mộc Nhiễm hoảng sợ đến mức chân tay rụng rời. Cô đã từng nghĩ đến nhiều cách chết, nhưng bị người ta ném từ trên cao xuống như thế này thì thật quá đáng sợ!

Cô run rẩy đến mức nước mắt trào ra, cả người cứng đờ như thể không còn sức lực. Ngay cả trò nhảy bungee cô cũng chưa từng thử, làm sao chịu nổi tình huống kinh hoàng như vậy? Trái tim trong l*иg ngực đập loạn xạ, đôi chân mềm nhũn đến mức không thể bước nổi, dù cánh cửa tử thần càng lúc càng gần hơn.

“Các người đang làm cái quái gì vậy? Các người sẽ bị quả báo đó!” Cô bật khóc, gào lên bằng tất cả sức lực.

Những người đàn ông đứng sau chỉ quay lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Một người dường như định nói gì đó, nhưng dưới sự thúc giục của đồng đội, hắn chỉ lắc đầu rồi tiếp tục công việc của mình.

Hắn mạnh tay đẩy cô về phía trước. Cơ thể Mộc Nhiễm nhẹ bẫng, nhưng cú đẩy thô bạo đó suýt nữa khiến cô ngã nhào ngay tại chỗ. Cô hét lên trong sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cô vừa run rẩy, vừa nghe thấy một âm thanh nhỏ từ ba lô sau lưng mình – một tiếng “click” khẽ vang lên. Trước khi kịp hiểu chuyện gì, cô đã bị đẩy thẳng xuống.

“AAAA!!! CỨU TÔI VỚI!!!”

Tiếng hét xé toạc cổ họng cô vang vọng trong không gian. Cô nhắm chặt mắt, chuẩn bị sẵn sàng cho cảm giác đau đớn và cái chết đang ập đến.