Cô nhớ rất rõ, mình đã vô tình ngã xuống một cái cống thoát nước. Khi đó, cô nghĩ rằng mình sẽ chết chìm, vậy mà giờ đây, tình huống này là sao? Là ai đã cứu cô? Nhưng vì sao, từ đầu đến cuối, cô lại chẳng có chút ý thức nào về những gì đã xảy ra?
Mộc Nhiễm đứng đó, ngơ ngác nhìn xuống cơ thể mình. Áo mưa không thấy đâu, nhưng quần áo vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là nhăn nhúm, ẩm ướt và dính sát vào người, mang lại cảm giác vô cùng khó chịu. Nghĩ lại, chắc hẳn là do lúc chìm trong nước, quần áo bị ướt sũng. Giờ đây, chúng chỉ khô được nhờ vào chút hơi ấm từ cơ thể cô – mà thoải mái thế nào được?
Cơn choáng váng vẫn chưa dứt, đầu óc nặng trịch, có dấu hiệu sắp phát sốt. Cô chỉ cầu mong cơ thể đủ sức chống đỡ, bởi lúc này không phải là thời điểm để ngã bệnh. Trước mắt, cô cần phải làm rõ chuyện gì đang xảy ra – cô đang ở đâu, và tại sao lại rơi vào tình cảnh này?
Ngay lúc đó, ánh mắt cô dừng lại ở một người phụ nữ đứng gần đó.
“Xin hỏi…” Mộc Nhiễm rụt rè đưa tay, khẽ kéo ống tay áo người phụ nữ ấy. Nhưng cô vừa chạm vào thì ánh mắt sắc lạnh của đối phương đã lập tức quay lại. Cái nhìn đầy vẻ cảnh giác khiến cô cảm thấy cả người run lên. Ngay sau đó, người phụ nữ mạnh mẽ gạt phắt tay cô ra.
Lực đẩy quá mạnh khiến Mộc Nhiễm kêu lên đau đớn. Cô ôm lấy bàn tay bị gạt, khóe mắt cay xè như muốn rơi nước. Vội vã, cô giải thích: “Xin lỗi… Tôi không có ý xấu…”
Lời nói của cô khiến người phụ nữ trước mặt thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh, ánh mắt đó lại trở nên lạnh lẽo hơn. Giọng nói chứa đầy khinh miệt vang lên: “Cút ngay!”
Đế Á nhìn thẳng vào gương mặt đẹp đẽ của cô gái trước mặt, ánh mắt càng thêm lạnh giá. Cơn phẫn nộ trong lòng cô như ngọn lửa bùng cháy, nếu không phải tình cảnh này trói buộc, cô nhất định không để yên. Bọn phản bội kia, nếu có ngày trở về, cô thề sẽ nghiền nát chúng!
Dám dùng thủ đoạn ti tiện để hãm hại cô – một bá tước của đế quốc, thật không thể dung thứ. Dù cô thực sự có tội, thì ít nhất cũng phải được nữ vương thẩm vấn và phán quyết. Vậy mà giờ đây, cô còn chưa kịp gặp mặt nữ vương, đã bị áp giải như một tên tội phạm. Quả thật, những kẻ đứng sau hãm hại cô nóng lòng muốn diệt trừ cô đến thế sao?
Mặc dù tình thế hiện tại khiến cô trở thành tội phạm, nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ hạ mình ngang hàng với đám tội đồ thực sự. Nhất là với cô gái tên Phỉ Na kia – kẻ trước mặt cô bây giờ. Bên dưới vẻ ngoài yếu đuối, xinh đẹp ấy, lại ẩn giấu một tâm hồn tàn nhẫn đến mức đáng sợ.
Cả đế quốc từng rúng động khi những thi thể biến dạng của hơn mười người đàn ông được phát hiện – tất cả đều là nạn nhân của Phỉ Na. Vẻ đẹp của cô ta giống như một đóa hồng đỏ kiều diễm, nhưng gai nhọn của nó lại chứa đầy kịch độc. Dù vậy, điều khiến mọi người kinh tởm nhất chính là sự điên loạn và thói quen tra tấn đến mức biếи ŧɦái của cô ta.
Đế Á ghét cay ghét đắng loại người như vậy. Nếu không bị trói cả tay lẫn chân, cô đã chẳng ngần ngại đập cho cô ta một trận ra trò. Đứng chung một chỗ với kẻ này, thậm chí bầu không khí xung quanh cũng khiến cô cảm thấy ô nhiễm.