Sau bữa cơm trưa, hạ nhân bắt đầu bày trí thư phòng.
Ninh Tiểu Ngai mới hơn hai tuổi, còn chưa khai tâm trí, thư phòng chủ yếu là chuẩn bị cho hai huynh đệ Ninh Tiểu Bắc và Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Trạc đã dặn dò nàng phải giám sát việc học của hai huynh đệ kia, nên bày trí thư phòng, tự nhiên Tống Thanh Nhiễm không thể không đến xem xét.
Nàng không biết ở mái hiên nhà đối diện, ba huynh đệ đang tụ tập cùng bày mưu tính kế.
"Nữ nhân kia là ai? Có phải là tiểu thúc thúc tìm kế mẫu cho chúng ta không?" Ninh Tiểu Thuần rất không thích nàng, vừa nhắc đến đã nhíu mày cau mặt.
"Có lẽ vậy!" Ninh Tiểu Bắc cũng chẳng có hảo cảm gì với Tống Thanh Nhiễm.
Trong mắt bọn họ, Tống Thanh Nhiễm chính là người ngoài đột nhiên xông vào Ninh gia.
Ngày thường tiểu thúc thúc vốn đã ít quan tâm đến ba huynh đệ bọn họ, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một nữ nhân, chắc chắn sẽ cướp mất tiểu thúc thúc.
"Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết." Ninh Tiểu Thuần nắm chặt tay: "Nhất định phải nghĩ cách đuổi nữ nhân kia đi!"
"Nhưng mà làm như vậy, tiểu thúc thúc sẽ không vui." Ninh Tiểu Bắc có chút lo lắng.
Ninh Tiểu Thuần đảo mắt, đột nhiên hướng về phía Ninh Tiểu Ngai đang dắt dê con, nghe mà chẳng hiểu gì, nở nụ cười gian xảo.
Chuyện cãi nhau trước kia, Ninh Tiểu Ngai sớm đã quên, lúc này thấy Ninh Tiểu Thuần cười với mình, hắn chớp đôi mắt to đen láy, giọng nói non nớt mềm mại đáng yêu: "Ca ca~"
Ninh Tiểu Thuần xoa đầu hắn: "Tiểu Đãi, ngươi giúp ca ca làm việc này, lát nữa ca ca dẫn ngươi ra ngoài chơi, chịu không?"
"Được~"
Ninh Tiểu Thuần nói: "Ngươi đến phòng phía tây đối diện, tìm nữ nhân kia, nhìn thấy nàng thì khóc, khi Lâm ma ma hỏi, ngươi liền nói nữ nhân kia bắt nạt ngươi, khóc càng to càng tốt, nghe thấy chưa?"
Ninh Tiểu Ngai gật đầu, nói nghe thấy rồi.
"Đi nhanh đi, ca ca chờ ngươi trở về."
Ninh Tiểu Ngai dắt dê con, lạch bạch chạy đến phòng phía tây.
Thư phòng cơ bản đã bày trí xong, tiếp theo chỉ còn lại vài chi tiết.
Tống Thanh Nhiễm thuận tay cầm lấy tượng đất đang phơi trên bệ cửa sổ mà mấy ngày trước nàng rảnh rỗi tiện tay nặn.
Vừa quay người, liền nhìn thấy Ninh Tiểu Ngai đang đứng ngoài cửa.
Hiển nhiên tiểu tử đã bị tượng đất trên tay nàng hấp dẫn, mắt to chớp chớp, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng dù đang ngẩn người, hắn vẫn nắm chặt dây dắt dê con của mình.
Tống Thanh Nhiễm đột nhiên chú ý tới, cửa sổ phòng phía đông đối diện hé mở một khe hở, có hai đôi mắt đang lén nhìn về phía này.
Nàng thản nhiên, kéo tiểu tử và dê con của hắn về phòng mình.
Lại hỏi hắn: "Ca ca bảo ngươi đến đúng không?"
Ninh Tiểu Ngai nhìn chằm chằm tượng đất trên tay Tống Thanh Nhiễm, ngây ngốc gật đầu.
Tống Thanh Nhiễm lại hỏi: "Bọn họ bảo ngươi đến làm gì?"
Ninh Tiểu Ngai cố gắng suy nghĩ, nhưng không nhớ ra lời nhị ca dặn dò, thế là lại tập trung chú ý vào tượng đất.
Tống Thanh Nhiễm mỉm cười: "Muốn cái này sao?"
"Ừm ừm ừm..." Tiểu tử gật đầu lia lịa.
Tống Thanh Nhiễm nói: "Nó tên là Địch Già."
"Địch Già là gì?" Tiểu tử tỏ vẻ rất tò mò.
Tống Thanh Nhiễm kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ cho hắn ngồi xuống, nghĩ dù sao đứa nhỏ cũng không hiểu, liền chọn mấy chỗ đơn giản nhất, dễ hiểu nhất, đại khái giải thích với hắn một phen.
Một nén nhang sau, dưới sự khuyên nhủ của Tống Thanh Nhiễm, Ninh Tiểu Ngai cuối cùng cũng chịu giao dê con cho Lâm ma ma mang ra ngoài đồng ăn cỏ, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt tượng đất hình "Địch Già" mà Tống Thanh Nhiễm đưa cho, rồi trở về phòng phía đông.
Ninh Tiểu Thuần gần như phát hoảng: "Tiểu Ngai, sao lúc nãy ngươi không khóc?"
Ninh Tiểu Bắc hỏi: “Nữ nhân kia đã nói gì với ngươi?"
Nghe vậy, Ninh Tiểu Ngai đột nhiên giơ tượng đất trong tay lên, làm động tác biến hình, hét lớn: "Địch Gia ——"
Hắn muốn biến thành anh hùng để bảo vệ ca ca.
Ninh Tiểu Thuần: "???"
Ninh Tiểu Bắc: "..."
——
Phu tử dạy dỗ cho huynh đệ Ninh Tiểu Bắc có việc bận ở nhà, đã xin từ trước, phải hai ngày nữa mới quay lại.
Hai ngày này, ba huynh đệ kia luôn tìm cách chọc phá nàng.
Những chuyện này Tống Thanh Nhiễm đều biết, chỉ là thấy mấy đứa nhỏ chỉ dám nghĩ mà không dám làm, nên nàng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ăn uống ngủ nghỉ như thường, ngày tháng trôi qua cũng coi như thoải mái.
Nhưng chỉ có một điểm, nghèo.
Quá nghèo!
Nàng đường đường là ngoại thất của Tuyên vũ Vương danh tiếng lẫy lừng, vậy mà trên người chỉ có vỏn vẹn ba đồng tiền cướp được từ lũ chuột.
Tuy ở đây không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng có ngân lượng trong tay vẫn khiến người ta an tâm hơn!
Nàng rất cần cảm giác an toàn này!
Đúng lúc Tống Thanh Nhiễm đang nghĩ cách kiếm tiền để về nhà một chuyến, thì một người nàng không ngờ tới đã xuất hiện.
——
Tuyên Vũ vương phủ, hậu viện Vinh Hi đường.
Lão vương phi nhìn tôn tử đang ngồi phía dưới uống trà, hỏi: "Bên ngoài đồn ngươi nuôi ngoại thất, là vì muốn cự hôn nên mới làm vậy?"
Ninh Trạc ừ một tiếng.
Lão vương phi nói: "Từ trước đến nay ngươi luôn là đứa trẻ trầm ổn, có thể bức ngươi đến mức này, chắc hẳn áp lực từ trong cung không nhỏ."
"Nhưng mà, Ninh gia đời đời hành võ, vì thanh danh gia tộc và yên ổn trong nhà, hậu viện cần sự thanh tịnh, nào là ngoại thất, thông phòng gì đó, thật không cần thiết. Chờ chuyện này qua, cô nương kia, một là cưới hỏi đàng hoàng, hai là cho đủ chỗ tốt rồi cho nàng ta đi, đừng làm lỡ dở người ta."
Ninh Trạc gật đầu: "Tôn nhi đã hiểu."
Lúc rời khỏi Vinh Hi đường, từ xa đã thấy Giang Viễn hớt ha hớt hải chạy tới.
Ninh Trạc liếc hắn ta một cái: "Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?"
Giang Viễn vội vàng nói: "Vương gia, không xong rồi, Vĩnh Lạc trưởng công chúa đã tìm được nơi ở của Tống cô nương, dẫn theo người hùng hổ xông đến thôn trang rồi."
Sắc mặt Ninh Trạc hơi trầm xuống: "Lập tức chuẩn bị ngựa!"
——
Lúc Vĩnh Lạc trưởng công chúa Tiêu Linh Nhi đến, Tống Thanh Nhiễm đang ngồi trong sân, một tay cắn hạt dưa, một tay dùng Địch Gia chỉ huy Ninh Tiểu Ngai quét phân dê.
"Họ Tống kia, ngươi cút ra đây cho ta!"
Cánh cửa bên ngoài bị đập ầm ầm: "Bổn công chúa muốn xem thử, rốt cuộc là hồ ly tinh phương nào, lại có thể câu hồn đoạt phách Ninh Trạc ca ca, đến cả việc giữ đạo hiếu cũng không màng mà lén lút nuôi dưỡng ngươi."
Mặt Tống Thanh Nhiễm ngơ ngác, nhìn Lâm ma ma đang hoảng sợ chạy ra.
"Vị kia ở ngoài cửa là ai vậy?"
Sắc mặt Lâm ma ma tái mét, run rẩy nói: "Là... là Trưởng Lạc trưởng công chúa."
Tống Thanh Nhiễm càng thêm ngơ ngác: "Ta cũng đâu quen biết vị công chúa này, sao nàng ta lại tìm đến ta?"
Vốn dĩ có vài lời, với thân phận hạ nhân như Lâm ma ma thì không tiện nói ra, nhưng sự đã đến nước này, bà cũng chẳng giấu gì nữa, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói, Hoàng thượng có ý ban hôn, muốn gả thân muội muội Vĩnh Lạc trưởng công chúa cho Vương gia nhà chúng ta."
"Vậy thái độ của Vương gia thế nào?"
Lâm ma ma nói: "Đương nhiên là Vương gia không vui rồi."
Ồ, thì ra là "tình địch", lại còn là công chúa nữa chứ?
Tên già Ninh Trạc này đúng là mất trí rồi! Chỉ nói với nàng là sẽ không có chính thất tìm đến cửa, lại chẳng hề nhắc tới bản thân mình với gương mặt ấy đã thu hút ong bướm đến mức nào.
Thêm tiền, nhất định phải thêm tiền!
Đặt Địch Gia lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, Tống Thanh Nhiễm đứng dậy phủi tay: "Đã tìm đến tận cửa rồi, vậy ta không thể không ra ngoài gặp mặt."
Lâm ma ma vội vàng kéo nàng lại, vẻ mặt kinh hãi: "Cô nương, hay là chờ thêm chút nữa đi, trưởng công chúa đột nhiên xuất hiện ở đây, chắc chắn Vương gia sẽ nhanh chóng nhận được tin tức mà chạy đến thôi."
Vĩnh Lạc trưởng công chúa đó, nổi tiếng là người ngang ngược vô lý!
Thân phận đối phương tôn quý, sao Tống cô nương một dân nữ có thể chống lại được chứ?
Tống Thanh Nhiễm nhướng mày: "Ngươi chắc chắn là đợi Vương gia nhà ngươi đến, để cứu ta chứ không phải đến nhặt xác cho ta chứ?"