Vương Gia Đọc Tâm Gặp Ngoại Thất Phản Nghịch

Chương 6: Một màn tẩy não

Lâm ma ma nghẹn lời, đang định khuyên can thêm thì bị nhị thiếu gia Ninh Tiểu Thuần ở phòng phía đông gọi sang.

"Nhị thiếu gia." Lâm ma ma khom người thi lễ: "Người có gì phân phó ạ?"

Ninh Tiểu Thuần rất bất mãn với bà, cau mày ra lệnh: "Ta không cho phép ngươi ác độc như vậy, phá hỏng tâm nguyện của người khác!"

Lâm ma ma ngẩn người.

Hai mắt Ninh Tiểu Thuần long lên hai ngọn lửa nhỏ, nghiêm nghị lên án: "Bước ra khỏi cửa chính là tâm nguyện của nữ nhân kia, vì sao ngươi không thể làm một ma ma thiện lương, thành toàn cho nàng ta!"

Lâm ma ma không thiện lương: "..."

Ở góc độ bà không nhìn thấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh nhị thiếu gia hiện lên một nụ cười đắc ý.

Hừ!

Ngay cả tiểu thiếu gia bảy tuổi như hắn cũng biết, Vĩnh Lạc Trưởng công chúa chính là một bà chằn, nữ nhân kia lại còn dám xông lên.

Đến lúc đó lưỡng bại câu thương, hắn chính là ngư ông đắc lợi.

Đương lúc Ninh Tiểu Thuần vô cùng đắc ý, Tống Thanh Nhiễm đã vươn tay mở cửa viện.

Trên đường đến Tiêu Linh Nhi đã chuẩn bị sẵn một rổ lời lẽ khó nghe, lúc này hơi điều chỉnh lại hơi thở, chuẩn bị mở miệng mắng.

Nhưng khi nhìn rõ dung mạo của Tống Thanh Nhiễm, nàng ta sững người.

Quả thật là rất đẹp... À không, chỉ là có vài phần tư sắc, còn lâu mới xứng với Ninh Trác ca ca!

Nhận ra sắc mặt đối phương càng lúc càng khó coi, Tống Thanh Nhiễm mở miệng trước: "Gần đây tâm tình dân nữ không tốt lắm, trưởng công chúa có biết vì sao không?"

Phản ứng của Tống Thanh Nhiễm quá mức bình tĩnh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tiêu Linh Nhi.

Nàng ta theo bản năng hỏi: "Vì, vì sao?"

Tống Thanh Nhiễm thở dài: "Cách đây không lâu dân nữ ra phố, gặp một thương nhân đến từ Bắc Tề, hắn gặp ai cũng khen công chúa Bắc Tề của bọn họ dung mạo xinh đẹp tâm địa thiện lương, cử chỉ đoan trang biết bao nhiêu, nói cứ như thể Nam Lương chúng ta không có vậy."

"Lúc đó ta liền nổi đóa, cãi nhau một trận lớn với hắn, sau đó vẫn còn thấy tức, cho nên vẫn luôn buồn bực cho đến bây giờ."

"Nhưng vừa rồi nhìn thấy công chúa, ta mới biết trận cãi nhau kia của ta không hề uổng phí. Nhìn xem, hơi thở cường đại tỏa ra từ người công chúa, còn có khí chất cao quý này, dung mạo tựa tiên nữ giáng trần, nào có thua kém Bắc Tề bọn họ chứ?"

Tiêu Linh Nhi vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, lặng lẽ rụt tay về, đứng thẳng hơn cả bức di chiếu của tiên đế treo trên tường, nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đồng tình: "Ta thấy ngươi nói rất đúng."

"Đúng không?" Tống Thanh Nhiễm chuyển chủ đề: "Chỉ là, ta vừa nhìn thấy trưởng công chúa, đã phát hiện người có một khuyết điểm rất lớn."

Tiêu Linh Nhi vừa nghe, lập tức nhíu mày: "Khuyết điểm gì?"

"Quá mức hoàn mỹ." Tống Thanh Nhiễm tỏ vẻ đau lòng.

Lời này Tiêu Linh Nhi nghe rất vừa lòng, đang đắc ý thì chợt nhớ ra Tống Thanh Nhiễm vừa mới nói khí chất nàng ta cao quý cử chỉ đoan trang, liền lập tức thu lại biểu cảm dư thừa, khẽ ho một tiếng.

"Khoan đã, quá hoàn mỹ cũng là khuyết điểm sao?"

"Đương nhiên rồi!" Tống Thanh Nhiễm ra vẻ lo lắng cho nàng ta: "Người nghĩ mà xem, người hoàn mỹ như vậy, chẳng phải là không cho người ta đường sống sao! Không chỉ nữ nhi thiên hạ không sánh bằng người, mà nam nhi trong thiên hạ cũng chẳng xứng với người."

"Nhất là tên Ninh Trạc dám nuôi ngoại thất trong thời gian chịu tang kia, phụ thân hắn mà biết được chắc tức đến sống lại."

"Loại người bại hoại luân thường đạo lý, phẩm hạnh thấp kém như vậy, sau này công chúa ra ngoài tụ hội cũng chẳng dám dẫn theo."

"Công chúa chúng ta là ai chứ? Là người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, nam nhi thiên hạ đều cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy người. Ninh Trạc tính là cái thá gì chứ? Hắn mà có thể trở thành phò mã của công chúa, vậy ta phải hoài nghi công chúa hoàn mỹ như vậy, có phải mắt nhìn không tốt rồi không."

"Sao có thể!" Tiêu Linh Nhi lập tức phản bác: "Mắt bổn, bổn công chúa ta tốt lắm, cái tên Ninh Trạc kia, vốn chẳng lọt vào mắt bổn công chúa ta."

Tống Thanh Nhiễm giơ ngón cái với nàng ta: "Công chúa anh minh!"

Vừa dứt lời, nàng vội đưa tay che miệng ho khan.

Tiêu Linh Nhi lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Tống Thanh Nhiễm yếu ớt nói: "Còn không phải vì cãi nhau với tên gian thương vô lương kia sao, tức đến nỗi nhiễm bệnh, gần đây vẫn chưa thấy đỡ, Vương gia lại không cho ta tiền, ta không có tiền thưởng cho hạ nhân, nên chẳng ai chịu đi mời đại phu cho ta."

Tiêu Linh Nhi nghe vậy, nhất thời trừng lớn mắt: "Ninh Trạc đường đường là một Vương gia, vậy mà keo kiệt đến thế sao?"

Tống Thanh Nhiễm nước mắt lưng tròng: "Cả người dân nữ chỉ còn ba đồng tiền, là đi tranh giành với chuột trong hang chuột mới có được."

"Khụ khụ khụ... Không nói nữa, công chúa vẫn nên sớm hồi phủ đi thôi, ta còn phải đi tìm thêm mấy hang chuột nữa, may ra mới gom đủ tiền để mau chóng mời đại phu đến xem bệnh."

"Hắn không cho ngươi tiền, bản công chúa cho ngươi! Hồng Tụ--" Tiêu Linh Nhi hào phóng vung tay, gọi cung nữ thân cận tiến lên, ra hiệu: "Lấy hết bạc trên người cho nàng ấy."

Hồng Tụ lục lọi, lấy ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, cùng hai mươi sáu lượng bạc vụn, đưa hết cho Tống Thanh Nhiễm.

"Công chúa, như vậy không thích hợp đâu ạ." Tống Thanh Nhiễm nói: "Sao ta có thể nhận bạc của người chứ?"

Tiêu Linh Nhi nói: "Ngươi vì bổn công chúa mà nhiễm bệnh, số bạc này, tự nhiên nên do bổn công chúa chi trả. Hôm nay ra ngoài vội, cũng không mang theo nhiều bạc, trước tiên ngươi cầm lấy số này vậy. Nhớ mời đại phu khám bệnh đấy! Ta lập tức hồi cung nói với hoàng huynh, Ninh Trạc không phải thứ tốt lành gì, bổn công chúa không gả nữa!"

Tống Thanh Nhiễm đành ngậm ngùi nhận lấy 126 lượng, tiễn Tiêu Linh Nhi dẫn theo người rời đi.

Quay đầu lại, Tống Thanh Nhiễm mới phát hiện trong viện đều hóa đá.

Từ hai hộ viện ngoài cửa, đến Lâm ma ma trong viện, trù nương Trương mụ, tiểu nha hoàn Hội Đông, Lâm Hạ, rồi đến ba tiểu tử, mỗi người đều trợn mắt ngoác mồm đứng im tại chỗ, trên mặt đồng loạt viết rõ bốn chữ to: THẬT, KHÔNG, DÁM, TIN!

Ninh Trạc sớm đã đến khi Tống Thanh Nhiễm còn đang thao thao bất tuyệt, càng thêm để lộ cảm xúc hiếm thấy, trên mặt vô cùng kinh ngạc.

Kế hoạch cự hôn hắn đã dày công sắp đặt, vậy mà còn không bằng một màn bịa chuyện của nữ nhân này.

Giang Viễn từ tận đáy lòng cảm khái: "Vương gia, Tống cô nương này, quả không đơn giản!"

Phải biết trước hôm nay, Vĩnh Lạc trưởng công chúa đó sống chết đòi phải gả cho Vương gia.

Vương gia cũng là bị ép bất đắc dĩ, mới phải bày ra hạ sách này, nghĩ đến chuyện trong thời gian chịu tang lại nuôi ngoại thất, trước tiên làm hỏng danh tiếng của mình, ý đồ mượn chuyện này để dập tắt ý định của trưởng công chúa, từ đó đạt được mục đích khiến bá quan nghị luận, trưởng công chúa chủ động từ hôn.

Nhưng cho dù như vậy, cũng không có cách nào đảm bảo trưởng công chúa nhất định sẽ vì Vương gia hỏng danh tiếng mà từ hôn.

Ai ngờ được, Tống cô nương này chỉ một phen bịa chuyện, trưởng công chúa không những chủ động từ hôn, còn cam tâm tình nguyện đưa thêm hơn một trăm lượng bạc cho nàng ấy?

Giang Viễn đi theo bên cạnh Vương gia nhiều năm, người như thế nào hắn ta đều đã từng gặp qua.

Nhưng người có miệng lưỡi lưu loát đến mức có thể lừa người ta choáng váng như Tống cô nương, vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Hắn ta không nhịn được muốn giơ ngón cái với Tống cô nương.

Ánh mắt Ninh Trạc nhìn chằm chằm Tống Thanh Nhiễm ngoài cửa viện.

Nàna đang thong thả ung dung nhét ngân phiếu vừa lừa được vào trong tay áo.

Tài ăn nói có thể đảo lộn trắng đen lúc trước, cùng với dáng vẻ bình tĩnh không chút hoảng loạn, so với những đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt động một tí là khóc lóc mà hắn thường ngày gặp quả thực khác biệt một trời một vực.

Nữ nhân này, trước kia chỉ toàn là giả vờ!

Ninh Trác híp mắt.