Vương Gia Đọc Tâm Gặp Ngoại Thất Phản Nghịch

Chương 4: Bỗng dưng có ba tiểu bảo bối

Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngập.

Tống Thanh Nhiễm nghiêng đầu, nhìn thấy một đứa nhỏ chừng hai tuổi cưỡi trên lưng dê, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm nắm chặt lấy dây cương, khuôn mặt nhỏ nhắn vì cãi nhau với ca ca mà phồng lên đỏ bừng.

Dọc đường đi vẫn luôn tranh luận không ngớt, lúc này cuối cùng cũng chịu dừng lại, đứa nhỏ càng nghĩ càng tức, liền gào khóc ầm ĩ.

Lâm ma ma vội vàng chạy tới dỗ dành: "Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia còn nhỏ, người nên nhường hắn một chút!"

Nhị thiếu gia Ninh Tiểu Thuần tủi thân nhìn về thân ca ca Ninh Tiểu Bắc.

Ninh Tiểu Bắc liếc hắn một cái, đi tới kiên nhẫn dỗ dành Ninh Tiểu Ngai đang ngồi trên lưng dê khóc lóc: "Tiểu Ngai đừng khóc nữa, lát nữa ca ca sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn, được không?"

Ninh Tiểu Ngai vừa đưa bàn tay mũm mĩm lau nước mắt, vừa nức nở nói: "Tiểu tô tô của nhị ca ca không dám thích tẩy, một chút cũng... cũng không lợi hại."

Ninh Tiểu Bắc lén liếc nhìn Ninh Trạc một cái, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật tiểu thúc thúc của nhị ca ca và tiểu Tô Tô của Tiểu Ngai là cùng một người đó, đều rất lợi hại."

Ninh Tiểu Ngai vừa nghe, liền không vui: "Ta không quan tâm ta không quan tâm! Chính là tiểu Tô Tô của ta lợi hại hơn!"

Ninh Trạc vô tội bị lôi vào hai lần, ném ánh mắt qua: "Còn khóc?"

Hắn vừa lên tiếng, Ninh Tiểu Ngai đang khóc oa oa lập tức sợ tới mức run lên, nước mắt còn lại đều bị dọa cho rụt trở về.

Lâm ma ma ôm hắn từ trên lưng dê xuống, lại giới thiệu với Tống Thanh Nhiễm: "Vị này là Tam thiếu gia, con của Nhị gia."

"Hai vị này là Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, con của Đại gia."

Tống Thanh Nhiễm vừa nghe, lập tức hiểu ra.

【Thì ra tên Ninh Trạc này trên đầu còn có hai vị huynh trưởng? Vậy mỗi tháng hắn cho ta năm trăm lượng, hai vị tẩu tẩu của hắn sẽ không xông tới cửa đòi ta chứ?】

Ninh Trạc khẽ nhíu mày, tối qua rõ ràng đã dặn đại phu tăng thêm liều lượng thuốc.

Trước khi ra ngoài còn uống một lần, hắn không hiểu vì sao bệnh tình lại càng thêm nặng.

Nhưng vẫn mở miệng nói: "Phụ mẫu, huynh tẩu của ta đều đã qua đời, ba đứa nhỏ này, gần đây sẽ ở lại thôn trang, phu tử cũng sẽ tới đây dạy học, ngươi phải phụ trách giám sát việc học hành hàng ngày của chúng."

Tống Thanh Nhiễm: "..."

Hay lắm, thì ra năm trăm lượng không chỉ thuê một ngoại thất, mà còn là một bảo mẫu trông trẻ.

Thôi được, xem như nể tình ngân lượng.

Tống Thanh Nhiễm chuyển tầm mắt sang mấy đứa nhỏ.

Đại thiếu gia trông chừng sáu bảy tuổi, yên lặng đứng đó, lưng thẳng tắp, dáng vẻ rất đoan chính, giống như một Ninh Trạc phiên bản thu nhỏ.

Chỉ là ánh mắt nhìn Tống Thanh Nhiễm, rõ ràng mang theo vài phần lạnh lùng và xa cách.

Nhị thiếu gia đang đánh giá Tống Thanh Nhiễm, đôi mắt gian xảo đảo tới đảo lui, đảo một hồi, hình như có chút chê bai, bĩu môi, lại nhăn mũi.

Tam thiếu gia trên hàng mi còn đọng những giọt nước mắt long lanh, dù là cãi nhau với ca ca khóc lóc nhưng vẫn nắm chặt lấy dê con của mình không chịu buông tay.

Dê con kêu be be theo sau hắn.

Tống Thanh Nhiễm bỗng dưng có ba đứa nhỏ, mỉm cười với Tam thiếu gia Ninh Tiểu Ngai nhỏ nhất: "Xin chào Tam thiếu gia, ta tên là Tống Thanh Nhiễm, đây là thú cưng của ngươi sao? Tên là gì?"

Tiểu tử lùi về sau nửa bước, đầy cảnh giác, dang hai tay nhỏ ra, bảo vệ dê con của mình ở phía sau.

Ninh Trạc nói: "Không có tên, ngươi có thể đặt giúp."

Hôm nay Ninh Trạc dẫn theo ba chất tử tới thôn trang, chính là vì muốn để bọn họ thân thiết với Tống Thanh Nhiễm hơn.

Cha nương của ba đứa nhỏ này đều là vì nước hy sinh.

Chỉ cần bọn họ sinh ra hảo cảm với Tống Thanh Nhiễm trước khi được ban hôn, cho dù Tấn An Đế muốn tước đoạt quyền lực của Ninh gia, cũng không đến mức mặt dày mà trái ý nguyện của con cái trung liệt, ép hắn cưới một nữ nhân mà bọn nhỏ không thích.

Tống Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm vào con dê nướng nguyên con... à không, dê con, âm thầm nuốt nước miếng, trên mặt vừa thẹn thùng vừa kinh hỉ.

"Vương gia, thϊếp thật sự có thể đặt tên cho con dê này sao?"

"Tùy ngươi."

Tống Thanh Nhiễm nhướng mày: "Vậy không bằng gọi là "Xiên nướng" đi!"

Ninh Tiểu Ngai: "Xiên nướng là gì?"

Tống Thanh Nhiễm mặt không đỏ tim không đập nói: "Là một câu nói dân gian mang ý nghĩa chúc phúc ở quê hương chúng ta."

Ninh Trạc nhìn Tống Thanh Nhiễm một cái thật sâu, trực giác mách bảo, "Xiên nướng" không phải có ý này.

Ánh mắt này trái lại khiến Tống Thanh Nhiễm không được tự nhiên.

【Tên này nhìn chằm chằm ta làm gì? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra trong tất ta giấu ba đồng tiền cướp được từ hang chuột sáng nay?】

Ninh Trạc: "..."

Là ngoại thất của Vương gia bá đạo, nữ nhân này làm sao mà nghèo đến mức này?

À, hình như hắn quên cho nàng tiền.

Ninh Trạc sờ túi tiền bên hông, dưới ánh mắt đầy mong đợi của Tống Thanh Nhiễm, hắn sờ thấy một đồng tiền.

"..."

Một lát sau, tay Ninh Trạc sờ túi tiền một cách tự nhiên chuyển sang phủi lớp bụi vốn không tồn tại trên tay áo.

"Lương tháng sẽ trả vào cuối tháng." Hắn thản nhiên nói: "Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đưa tới cho ngươi."

Tuy có chút thất vọng, nhưng Tống Thanh Nhiễm cũng có thể hiểu được.

Dù sao làm công ăn lương nhiều năm, cũng chưa từng thấy công ty nào chưa đi làm đã trả lương trước như vậy.

Sau khi đưa ba chắt tử được sắp xếp chỗ ở ổn định, Ninh Trạc liền rời đi.

Lâm ma ma nói, Vương gia chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài.

Tống Thanh Nhiễm nghĩ, Vương gia bá đạo mà, có chút bệnh sạch sẽ, ngủ không quen giường bên ngoài cũng là chuyện bình thường.

Huống chi, Ninh Trạc không cho nàng quản chuyện của hắn, cũng không cho phép nàng hỏi han.

Tống Thanh Nhiễm vừa lúc được thảnh thơi.

Từ miệng Lâm ma ma, Tống Thanh Nhiễm cũng biết được tên của ba vị thiếu gia.

Đại thiếu gia Ninh Tiểu Bắc và Nhị thiếu gia Ninh Tiểu Thuần là anh em sinh đôi khác trứng, năm nay bảy tuổi.

Tam thiếu gia Ninh Tiểu Ngai năm nay hai tuổi rưỡi.

"Tiểu Ngai?" Tống Thanh Nhiễm kinh ngạc: "Người chắc chắn đây là tên thật, chứ không phải nhũ danh sao?"

Lâm ma ma nói: "Nghe nói là lúc Đại phu nhân mang thai Đại thiếu gia không được yên ổn, từng mời cao nhân xem qua, cao nhân phán rằng muốn dòng dõi Ninh gia đời này được nối dõi, tên phải lấy thật bình thường."

"Thì ra là vậy."

Chắc là câu nói dân gian, tên xấu dễ nuôi.

Nhưng Ninh gia cũng thật xui xẻo.

Tống Thanh Nhiễm vốn tưởng rằng Ninh Trạc chỉ chịu tang cho một trong hai người.

Không ngờ, lại là phụ mẫu, hai vị huynh trưởng, hai vị tẩu tẩu đều qua đời.

Trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy, Ninh Trạc còn nuôi ngoại thất trong thời gian chịu tang sao?

Tống Thanh Nhiễm nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mục đích của hắn là gì.

--

Ninh Trạc còn đang trên xe ngựa trở về phủ, đã nghe được lời đồn trên phố.

Lời đồn nói, Tuyên vũ Vương Ninh Trạc gần đây lén nuôi một ngoại thất có dung mạo xinh đẹp ở thôn trang ngoại ô.

"Không phải Tuyên vũ Vương còn đang chịu tang sao? Hắn dám nuôi ngoại thất?"

"Đúng vậy, còn chưa hết tang đã làm loạn, thật sự là mất hết nhân tính!"

"Đáng giận!"

"Đại nghịch bất đạo!"

"Trước kia không phải đều nói Tuyên vũ Vương không gần nữ sắc sao? Bây giờ xem ra, cũng là một tên nghịch tử không kiềm chế được du͙© vọиɠ, ta khinh!"

"Tiên vương và tiên vương phi đều không còn nữa, lão vương phi lại tuổi cao sức yếu, không ai quản, buông thả bản thân rồi, nào còn quản gì tới hiếu đạo nữa!"

Giang Viễn nghe những lời mắng chửi của mọi người, khóe miệng không nhịn được giật giật, nói với người trong xe ngựa: "Vương gia, chuyện này..."

Tin tức Tuyên vũ Vương nuôi ngoại thất đúng là do hắn truyền ra ngoài, nhưng lúc đó hắn cũng không ngờ sẽ bị mắng chửi thậm tệ như vậy!

Vốn tưởng rằng chủ tử sẽ tức giận, ai ngờ Ninh Trạc lại cong môi vui vẻ: "Không sao."