Vừa mới về nhà được hai ngày, Chu Hoài Hạ lại chuẩn bị trở lại trường. Ban đầu, bố cô không đồng ý: “Sao hôm nay lại tự dưng muốn quay về trường thế?”
Sáng sớm, ông đã ra chợ mua đủ loại thức ăn, định trưa nấu cho cô mấy món yêu thích.
“Ông cứ để Tiểu Hạ muốn về thì về thôi,” mẹ Chu lo lắng vụ việc hôm qua sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng Chu Hoài Hạ, nên nghĩ quay về trường lúc này cũng tốt, tránh xa khỏi khu dân cư đang hỗn loạn, bởi sáng nay đôi bố mẹ kia vẫn còn ở cổng ồn ào.
Chu Hoài Hạ đã đổi vé máy bay, trưa nay sẽ bay đi thành phố S. Cô khoác balo lên vai: “Con đã hẹn đi chơi với mấy đứa bạn rồi.”
Hiếm khi con gái chủ động rủ bạn đi chơi, nên bố mẹ cô chẳng còn lý do nào để từ chối. Họ lấy chìa khóa và đưa cô ra sân bay.
Trên máy bay, Chu Hoài Hạ nghĩ về nhiều điều.
Chắc chắn Lữ Cẩn đã lên kế hoạch trong đầu hàng trăm lần, nếu không thì hai giấc mơ kia đã không rõ ràng và có logic đến thế.
Đúng vậy, rất rõ ràng và logic.
Suy nghĩ trong giấc mơ của con người vốn dĩ rời rạc và rời xa thực tế, những thứ phi lý đôi khi lại dễ dàng xảy ra một cách hiển nhiên.
Giống như cô gái ở tòa nhà 23 bị heo cắn đứt tay nhưng lại mọc lại, hay nam sinh nhảy hồ bị hai chiếc đồng hồ vặn vẹo đâm xuyên qua người mà vẫn sống, cây bút trong tay chảy mực, và hai giám thị có camera thay cho mắt.
Tất cả những sự việc không thực tế ấy lại trở nên bình thường trong mơ, không ai thấy lạ.
Nhưng giấc mơ về vụ ngược đãi mèo lại rõ ràng đến mức giống như thật, từng không gian trong tầm mắt chẳng hề bị bóp méo, đến cả mã số của nắp cống cũng tồn tại trong thực tế.
Chu Hoài Hạ không chắc hai giấc mơ kia là tưởng tượng trước khi xảy ra chuyện của Lữ Cẩn hay là hồi tưởng lại vụ việc, nhưng người tâm lý có vấn đề chắc chắn sẽ để lại manh mối.
Cô cần đến phòng ký túc của giáo viên một chuyến.
Nếu tìm thấy bất kỳ bằng chứng khả nghi nào sẽ lập tức báo cáo!
…
“Sao cậu quay lại rồi?” Lữ Cẩn từ từ tiến lại gần cửa ký túc xá giáo viên, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Sáng nay còn ở nhà mà?”
Trong đầu cô ta chợt hiện lên các bài báo, câu chuyện về một nữ sinh đại học theo đuổi bạn cùng phòng suốt nhiều năm không rõ là do quá yêu hay sinh lòng oán hận!
Chu Hoài Hạ thở dài: “Sáng nay mình lại cãi nhau với bố mẹ về chuyện ngành học nên quyết định về trường sớm.”
Lữ Cẩn thở phào, hóa ra không phải vì cô ta đã từ chối cuộc gọi video sáng nay.
“Bây giờ nghỉ lễ, ở trường cũng chẳng quen ai nên muốn qua tìm cậu chơi.” Chu Hoài Hạ nói rồi bất ngờ ôm bụng, “Mình có thể vào nhà cậu dùng nhà vệ sinh được không?”
Lữ Cẩn chần chừ một chút, thấy sắc mặt của Chu Hoài Hạ thật sự khó chịu, cuối cùng vẫn dẫn cô lên lầu.
Tầng một ký túc xá giáo viên chỉ có hai căn hộ đối diện nhau, mỗi căn rộng khoảng tám mươi mét vuông, có hai phòng ngủ, một phòng khách và một ban công nhỏ, sống một mình thì rất thoải mái, hành lang cũng sạch sẽ.
Lữ Cẩn mở cửa căn hộ bên trái, thay dép của mẹ, nhưng vừa cúi người đã thấy Chu Hoài Hạ chủ động mở tủ giày và ngắm nghía bên trong, dường như đang cân nhắc chọn đôi nào để đi.
Lữ Cẩn: “…”
Cô ta lại bắt đầu hối hận vì đã dẫn cô vào, đầu óc Chu Hoài Hạ có vấn đề gì không vậy?
Cuối cùng, ánh mắt Chu Hoài Hạ cũng rời khỏi tủ giày, đối diện với ánh mắt của bạn mình, cô trông thật vô tội: “Sao thế?”
Trong tủ giày không có đôi nào có dây giày màu đen, nhưng Chu Hoài Hạ nhạy bén phát hiện ánh mắt lo lắng mà Lữ Cẩn không giấu được.
Cô ta đang sợ cô phát hiện ra điều gì đó!
“Dép ở đây.” Lữ Cẩn đẩy đôi dép của mình đến trước mặt Chu Hoài Hạ, vẻ mặt không cảm xúc, “Nhà vệ sinh rẽ trái phía trước.”
Chỉ cần Chu Hoài Hạ xong việc là phải lập tức đuổi cô đi.
“Cảm ơn.”
Chu Hoài Hạ nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Lữ Cẩn, càng cảm thấy mình đã đến đúng chỗ, chắc chắn trong căn nhà này có gì đó không thể cho ai thấy.
“Rẽ trái!” Lữ Cẩn đứng ở phòng khách nhìn Chu Hoài Hạ đi thẳng về bên phải, không khỏi nhắc nhở, “Bên phải là phòng sách.”
Chu Hoài Hạ đã đặt tay lên nắm cửa, bèn giả vờ như không nghe thấy vặn nắm cửa, mạnh tay đẩy cửa ra.
Bên trong phòng làm việc trông rõ ràng: một giá sách với đầy sách y học, ở giữa là bàn làm việc, góc phòng còn có bộ xương người, ngoài ra không còn gì khác.
“Xin lỗi, đi nhầm rồi.” Lúc này Chu Hoài Hạ mới làm như vừa nhận ra, quay người đi về phía bên trái.
Lữ Cẩn ngây ra: “…”
Chu Hoài Hạ bước vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại, nhìn quanh một vòng, lần này trông rõ ràng hơn đoạn thoáng thấy trong video, quả nhiên khung cảnh giống hệt với trong mơ. Cô kéo cánh cửa kính của phòng tắm, bước đến nhìn vòi hoa sen một lúc, rồi quay người nhìn vào tay vịn gắn trên tường.
Tay vịn này vốn để người già hoặc trẻ nhỏ bám vào, phòng trường hợp trượt ngã khi tắm.
Chu Hoài Hạ cúi xuống nhìn kỹ tay vịn. Cô nhớ trong giấc mơ, con mèo trắng đã cào chặt tay vịn này để lại những vết xước rõ ràng.
…Không có.
Tảng đá trong lòng cô nhẹ đi một chút, có vẻ như hai giấc mơ kia chỉ là kế hoạch tưởng tượng nhiều lần của Lữ Cẩn trước khi thực hiện.
Chu Hoài Hạ quay ra khỏi buồng tắm, sau đó nhẹ nhàng mở tủ gương, trong đó chỉ có mấy món mỹ phẩm và kem đánh răng, không có gì khả nghi.
Tại phòng khách.
Lữ Cẩn cầm điện thoại, thỉnh thoảng nhìn về phía nhà vệ sinh, lén lút nói nhỏ: “Cô Lữ Chí Hoa, con muốn xin đổi phòng ở.”
Giáo sư Lữ vẫn đang thảo luận phương án phẫu thuật với sinh viên, chỉ trả lời hai chữ: “Lý do.”
Lữ Cẩn: “Con thấy bạn cùng phòng của con không bình thường lắm.”
Giáo sư Lữ lập tức bác bỏ: “Yêu cầu bị từ chối.”
“Tại sao?!” Lữ Cẩn thử thừa cơ phóng đại vấn đề của Chu Hoài Hạ, “Cậu ta chẳng có chí cầu tiến gì cả, lại còn kỳ lạ…”
“Trước khi phân phòng hồi khai giảng, sinh viên đều phải làm bài kiểm tra tâm lý, mẹ đã xem qua điểm của bạn cùng phòng con, tâm lý của cô ấy rất lành mạnh.” Giáo sư Lữ nghiêm túc ngắt lời, “Lữ Cẩn, đừng vì muốn hưởng thụ tiện nghi mà vu oan cho người khác.”
Lữ Cẩn có chút chột dạ: “Con không có mà.”
Giáo sư Lữ không nghe Lữ Cẩn giải thích, mà chỉ ra lệnh: “Ngày mai là sinh nhật em họ của con, mẹ không có thời gian mua quà. Tối nay con giúp mẹ đi mua ở cửa hàng phụ kiện màu hồng ấy, lần trước con bé nói thích cái túi công chúa phiên bản giới hạn.”
Lữ Cẩn tỏ vẻ không muốn: “Con về ký túc xá rồi, không muốn đi ra ngoài nữa.”
Bà Lữ Chí Hoa đáp lại: “Mua xong rồi thì mang đến cho mẹ vào sáng mai.”
Nghe tiếng tút tút cúp máy từ đầu dây bên kia, Lữ Cẩn khó chịu vò tóc, nghĩ thầm: mẹ Lữ Chí Hoa chính là kiểu người luôn bắt mình phải chịu khổ chịu cực, mà có gì hay ở việc sống tập thể chứ!
“Cạch.”
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Chu Hoài Hạ chậm rãi bước ra ngoài. Lữ Cẩn ho khẽ, đẩy gọng kính nói: “Cậu xong rồi hả? Tớ phải ra ngoài mua chút đồ, cậu về phòng trước đi.”
Nghe vậy, Chu Hoài Hạ lập tức cảnh giác: “Cậu đi đâu? Mua cái gì vậy?”
Chỉ hai tiếng nữa là trời tối hẳn rồi.
Lữ Cẩn buột miệng: “Tớ ra ngoài trường mua quà cho em họ.”
Chu Hoài Hạ ngay lập tức tiến đến: “Để tớ đi cùng cậu, dù gì cũng là ngày nghỉ, cũng không có gì làm.”
Lữ Cẩn chỉ muốn khâu miệng mình lại vì lỡ lời.
“Cậu không muốn tớ đi cùng à?” Chu Hoài Hạ dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt thêm phần buồn bã, cô cúi mắt xuống: “Xin lỗi.”
Không cho đi cùng chắc chắn có gì mờ ám, tí nữa mình sẽ bám theo.
Lữ Cẩn không chịu nổi sự mềm mỏng này, im lặng hai giây rồi nói: “Không phải là không muốn, đi thôi.”
Trước khi đi, Chu Hoài Hạ cố tình để balo lại trong nhà vệ sinh để sau này có cớ quay lại khu ký túc xá giáo viên.
Tuy nhiên, lần này Lữ Cẩn lại nhạy bén khác thường. Dù đã đi đến cửa, cô ta bỗng quay lại nhìn Chu Hoài Hạ, đẩy kính hỏi: “Balo của cậu đâu? Có phải là quên trong phòng vệ sinh không?”
Thế là cơ hội để tiếp cận bạn cùng phòng đã bị phá tan tành!
Chu Hoài Hạ: “…”
Khu Tây Thành, tầng một của một trung tâm thương mại lớn.
Lữ Cẩn liếc qua Chu Hoài Hạ đang đi sát bên cạnh, nghĩ thầm: mẹ Lữ Chí Hoa, mẹ nên đến xem tận mắt đi, con gái mẹ đang bị bám dính đây này!
Chu Hoài Hạ nhìn quanh khu mua sắm đông đúc, ánh mắt lướt qua cửa hàng trang trí màu hồng lấp lánh phía trước, thầm nghĩ: Lữ Cẩn quả nhiên thật sự ra ngoài mua quà.
Hai người vừa đi vào cửa hàng phụ kiện thời trang, mỗi người có suy nghĩ riêng.
Đúng dịp Quốc khánh, cửa hàng rất đông khách, chủ yếu là các cô gái trẻ, có vài người đi cùng bạn trai.
Lữ Cẩn cúi xuống xem lại tin nhắn trong nhóm gia đình, tìm cái túi mà em họ mình thích, rồi đưa điện thoại hỏi nhân viên cửa hàng.
Chu Hoài Hạ loanh quanh gần đó, thỉnh thoảng thấy những món đồ chơi lạ mắt thì cầm lên xem.
Ở kệ bên trong, có một dãy túi thú bông mô phỏng động vật. Cô thấy hứng thú, bước đến lấy một chiếc túi hình cáo hồng, hơi nhướng mày, mắt lóe lên sự tò mò. Nhưng ngay khi chưa kịp ngắm kỹ, một đoạn hình ảnh hỗn loạn đột nhiên ép vào đầu cô: một bàn tay lớn gân guốc cầm dao chặt điên cuồng vào cổ trắng nõn yếu ớt, máu bắn tung tóe, một làn sương đỏ phủ kín mắt.
Cái gì thế này?
Chu Hoài Hạ đau đầu dữ dội, sắc mặt tái nhợt, tay chống lên kệ, tay còn lại nắm chặt túi thú bông. Rõ ràng cô không hề ngủ, sao lại lọt vào giấc mơ của người khác?
Cô cố gắng ổn định cơ thể, lắc đầu thật mạnh để bản thân tỉnh táo hơn.
Đúng lúc đó, một đoạn hình ảnh khác thoáng qua trước mắt: hai bóng lưng mảnh mai đang khoác tay nhau, mặc đồng phục thủy thủ màu xanh và hồng, đi giày da đen, bên cạnh là một dãy cốc màu hồng được sắp xếp gọn gàng.
“Giảm giá Quốc khánh, mua 500 giảm 50, mua 1000 giảm 120, càng mua càng giảm nhiều…”
Hai giọng phát thanh nữ ngọt ngào vang lên cùng lúc bên tai. Chu Hoài Hạ liên tục chớp mắt, lúc thì thấy túi cáo hồng trong tay, lúc thì lại thấy bóng lưng của hai cô gái kia.
Chu Hoài Hạ thậm chí có cảm giác như mình đang đi lại. Cô nhắm mắt, mở ra, nhìn túi cáo hồng trong tay, chưa đợi tỉnh lại thì trước mắt lại hiện ra một dãy kệ bút lấp lánh sắc hồng.
...
Cô mơ hồ không nhận ra mình đang ở đâu, đau đầu khủng khϊếp như bị nhét vào máy ly tâm quay cuồng.
“Ợ!”
Chu Hoài Hạ mặt tái nhợt, một tay bịt miệng, mắt rơm rớm nước. Đúng lúc đó, trong hình ảnh lờ mờ cô thấy một chiếc gương.
Bất ngờ không kịp phòng bị, cô chạm mắt với hình ảnh trong gương.
Một người đàn ông.
Cô thấy một người đàn ông với gò má cao, ánh mắt lạnh lẽo đầy kích động, mặc áo khoác đen, một tay thò vào trong ngực, người đi ngang qua tấm gương.
Chu Hoài Hạ giật mình ngả người về sau, hít sâu một hơi bất chấp đau đầu và hình ảnh lộn xộn. Cô quay đầu chạy từ kệ hàng trong cùng, bám vào các kệ hàng khác mà lao ra.
Dãy cốc màu hồng… cô nhớ đã thấy nó khi vừa bước vào.
Chu Hoài Hạ vượt qua dãy bút quen thuộc, đứng giữa hai dãy kệ nhìn sang bên trái thấy các túi, bên phải thấy kệ cốc hồng, rồi ánh mắt dừng lại ở người đàn ông áo khoác đen đứng cách đó không xa đang đưa lưng về phía cô, vượt qua bả vai anh ta nhìn thấyhai cô gái mặc đồng phục thủy thủ màu xanh nhạt và hồng đang đứng trước kệ mỹ phẩm ở phía xa..
Một cảm giác hoang đường như giấc mơ xen vào hiện thực ập đến.
Nhưng, thực tế không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ.
Đứng ở góc độ của mình, Chu Hoài Hạ nhìn thấy rõ người đàn ông đang nhanh chóng tiến về phía hai cô gái mặc đồng phục thủy thủ, đồng thời… tay rút ra một con dao sắc bén từ áo khoác.
“Chiếc túi công chúa phiên bản giới hạn này là mẫu hiếm của chúng tôi, hôm nay còn có giảm giá nữa đó.”
Lữ Cẩn nhận chiếc túi nhân viên tìm giúp chuẩn bị đi thanh toán. Ngẩng lên, cô ta thấy Chu Hoài Hạ ở đối diện, vừa định mở miệng thì Chu Hoài Hạ bỗng nhiên trông như quyết tâm liều mạng lao về phía cô ta.
“?”
Lữ Cẩn ngơ ngác, khϊếp sợ né tránh.
Kết quả là Chu Hoài Hạ lao qua chỗ của cô ta, nhảy thẳng tới kệ hàng bên cạnh và húc mạnh vào.
Lữ Cẩn há hốc miệng nhìn, tận mắt thấy bạn cùng phòng điên cuồng húc đổ kệ cốc, đến nỗi chiếc túi phiên bản giới hạn trong tay cô ta cũng rơi xuống đất.
Mẹ Lữ Chí Hoa, mẹ có thấy không?
Chu Hoài Hạ thật sự có vấn đề!!!
Cả cửa hàng bị tiếng động lớn thu hút, mọi người đều quay lại nhìn.
“Trời ơi! Đè trúng người rồi.”
Lữ Cẩn chợt nhận ra bên dưới kệ hàng bị đổ có ai đó, liền nhanh chóng chạy tới kéo Chu Hoài Hạ, cố gắng cứu người bị kẹt.
Chu Hoài Hạ mắt tối sầm, nhận thấy người đàn ông bên dưới đang vùng vẫy, cô gắng sức đè kệ hàng xuống, cố giữ tỉnh táo, hét lên với Lữ Cẩn ở gần đó: “Gọi cảnh sát! Hắn có dao, định gϊếŧ người!”
“Cái gì?”
Lữ Cẩn sững người, nhìn kỹ thì phát hiện bàn tay của người đàn ông lộ ra từ đống cốc đang cầm dao. Không do dự, cô ta lao tới đá mạnh vào tay hắn ta, sau đó khom người cướp lấy cái dao về tay mình.