“A! A a a a ——!”
Tên đàn ông nằm dưới sàn bị kệ hàng đè lên, vừa bị giẫm tay cướp dao, hét lên một tiếng đau đớn rồi vùng vẫy điên cuồng cố gắng bò dậy.
Suýt nữa là Chu Hoài Hạ bị hắn ta hất ngã. Trước mắt mờ mịt, tay trái mò được một cái cốc, Chu Hoài Hạ không do dự vươn người đập thẳng vào đầu tên đàn ông đang cố đứng dậy.
“Bốp!”
“Choang!”
Chiếc cốc thủy tinh nắp hồng phát ra tiếng vang trầm đυ.c không làm tên kia hề hấn gì mà lại tuột khỏi tay Chu Hoài Hạ vỡ tan tành dưới sàn.
Vào khoảnh khắc đó tên đàn ông ngẩn người.
Cạnh bên, Lữ Cẩn vừa giật lấy con dao làm bếp: “…”
Cô ta bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của hắn, vội cúi xuống nhặt chiếc cốc dưới chân, không do dự đập mạnh vào đầu hắn ta trước khi hắn ta có thể hất ngã Chu Hoài Hạ.
“Bốp!”
“Bốp! Bốp!”
Chiếc cốc giữ nhiệt bằng thép không gỉ vang lên ba tiếng nặng nề khi đập vào đầu hắn, hắn ngưng hẳn nét mặt điên cuồng, hai mắt lật ngược rồi ngất lịm.
Lữ Cẩn thở phào một hơi, phải đến ba cú mới đập ngất được hắn.
Cô ta đẩy lại kính đang trượt xuống, bước qua mớ hỗn loạn dưới sàn tiến về phía nhân viên cửa hàng: “Phiền cô báo cảnh sát giúp nhé?”
Nhân viên giật mình lùi lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào con dao và chiếc cốc trong tay Lữ Cẩn.
“Ồ, xin lỗi.” Lữ Cẩn nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống kệ hàng bên cạnh, mỉm cười với nhân viên. “Còn con dao thì để khi nào cảnh sát đến rồi tôi giao, tránh bị ai khác cướp lại.”
Từ lúc Chu Hoài Hạ đâm sập kệ hàng đến khi Lữ Cẩn giật dao đập ngất hắn, tổng cộng chưa đầy một phút, đám đông xung quanh còn chưa kịp tụ lại xem chuyện gì xảy ra.
Nhân viên cửa hàng hơi bối rối, ánh mắt lướt qua mớ kệ hàng lộn xộn dưới sàn, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, luống cuống rút điện thoại ra báo cảnh sát. Nhưng vì căng thẳng quá, cô nhân viên nói lắp bắp: “A, xin chào… ở đây, có… có ba người đang gây chuyện.”
“Bảo là hắn mang dao…” Chu Hoài Hạ nghe thấy cuộc đối thoại, nhắm mắt một chút rồi nói thêm, cố gắng thở đều: “Muốn gϊếŧ người.”
Cô nhân viên quay sang nhìn Chu Hoài Hạ, vội vàng lặp lại: “Có người cầm dao định gϊếŧ người.”
Đầu dây bên kia lập tức hỏi địa chỉ cụ thể. May mà cô nhân viên nhanh nhẹn báo ngay, phía cảnh sát yêu cầu nhân viên giữ an toàn, cảnh sát sẽ lập tức tới hiện trường.
“Cậu không sao chứ?” Lữ Cẩn vươn tay muốn đỡ Chu Hoài Hạ dậy.
Chu Hoài Hạ nửa nằm nửa ngồi trên kệ hàng bị đổ, sắc mặt tái nhợt, quần áo ướt sũng mồ hôi. Cô nghỉ một lúc, cuối cùng thấy rõ Lữ Cẩn trước mặt, yếu ớt nói: “Làm phiền cậu gọi giúp một cú 120 nữa.”
Cô nghĩ cánh tay phải của mình bị kệ hàng đè gãy rồi.
Mười phút sau, xe cấp cứu và cảnh sát đồng thời có mặt ở tầng một trung tâm thương mại. Nhân viên bảo vệ đã giải tán mọi người ra khỏi cửa hàng, mọi người bên ngoài hiếu kỳ vây quanh nhìn vào trong.
“Ai bị thương?”
“Kẻ cầm dao gϊếŧ người ở đâu?”
Bác sĩ cấp cứu và cảnh sát chen qua đám đông vào trong, đồng thời hỏi bảo vệ ở cửa ra vào. Bảo vệ nhường đường và chỉ tay vào trong cửa hàng.
Lữ Cẩn nghe thấy tiếng lập tức giơ dao lên gọi: “Ở đây!”
Cảnh tượng trước mắt đã rõ ràng.
Mặt đất ngổn ngang, cô ta cầm dao kề cạnh một cô gái trẻ đang ngồi trên kệ hàng đổ nát, mặt mày tái nhợt, một tay ôm cánh tay, có vẻ bị thương không nhẹ. Dưới chân kệ hàng là một gã đàn ông nằm bất động, không rõ sống chết.
Thậm chí khi thấy cảnh sát, Lữ Cẩn vẫn dám giơ dao gọi to!
Các cảnh sát vừa đến hiện trường lập tức giơ cáng cứu thương và tấm lá chắn chống bạo động lên, bao vây quanh Lữ Cẩn quát lớn: “Không được nhúc nhích!”
Lữ Cẩn vội vứt con dao xuống, giơ hai tay lên: “Tôi là người tốt mà!”
Sau ba phút giải thích rối rắm, các cảnh sát đã dần hiểu tình hình. Bác sĩ cấp cứu tiến lên kiểm tra cho Chu Hoài Hạ và người đàn ông nằm dưới kệ hàng.
“Có thể bị gãy xương, nhưng có lẽ không quá nghiêm trọng, vào viện chụp phim rồi kiểm tra cụ thể nhé.” Bác sĩ hỏi thêm: “Cô có tự đứng dậy được không?”
Sau mười phút nghỉ ngơi, Chu Hoài Hạ đã bớt chóng mặt, cô gật đầu, chầm chậm đứng dậy với sự hỗ trợ của một y tá.
Bác sĩ quay lại kiểm tra gã đàn ông bất tỉnh dưới sàn, thầm nghĩ: không nói đến cái đầu, nhìn đôi tay này chắc chắn còn tệ hơn cô gái kia.
Cảnh sát lúc đó đã thu được tất cả băng ghi hình của cửa hàng. Vì tình huống đặc biệt, người đàn ông ngất được đưa lên xe cấp cứu do cảnh sát áp giải. Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn thì lên xe cảnh sát, có hai viên cảnh sát đưa họ đến bệnh viện.
Chu Hoài Hạ nhìn ra ngoài cửa kính, đèn cảnh sát nhấp nháy ánh đỏ xanh phản chiếu qua cửa sổ. Nhớ lại những gì vừa xảy ra, cô hoàn toàn không hiểu sao mình lại nhìn thấy những hình ảnh đó.
“Ôi, lúc cậu lao tới làm mình sợ hết hồn.” Lữ Cẩn huých nhẹ Chu Hoài Hạ, quay qua nói. “Mình còn tưởng cậu lao vào mình chứ.”
Dù cô bạn cùng phòng hơi kỳ quặc, nhưng bản chất vẫn rất chính trực. Lữ Cẩn nghĩ có lẽ sau này cô có dính mình cũng được, cô ta có thể chịu đựng.
Chu Hoài Hạ liếc nhìn Lữ Cẩn: “Phản ứng của cậu cũng nhanh lắm.”
Mọi người xung quanh chưa kịp phản ứng, Lữ Cẩn đã xông lên cướp dao trước, không biết có phải là do cùng đồng loại nên hiểu nhau không.
Lần này nếu không có Lữ Cẩn giúp chắc sự việc đã bết bát hơn nhiều.
Người cảnh sát ngồi ghế trước nghe hai người nói chuyện, quay đầu lại khen: “Lần này nhờ các em phản ứng nhanh đấy, không thì hắn đã làm người khác bị thương rồi.”
Các cảnh sát có mặt đều đã xem đoạn video giám sát đó. May là hai em sinh viên này đã kịp thời phối hợp chế ngự tên tội phạm, nếu không thì đã có người bị thương rồi.
“Đúng là vậy, tụi anh xem video giám sát cũng phải tua đi tua lại mấy lần mới nhìn rõ được chuyện gì xảy ra,” viên cảnh sát lái xe cười hỏi, “Hai em vẫn còn là sinh viên à?”
Lữ Cẩn gật đầu: “Vâng, tụi em đều là sinh viên trường đại học S.”
Viên cảnh sát ngồi ghế trước cảm thán: “Thảo nào phản ứng nhanh thế, hóa ra là sinh viên trường giỏi.”
Xe cứu thương và xe cảnh sát dừng lại trước cửa bệnh viện trực thuộc đại học S, Chu Hoài Hạ được một cảnh sát dẫn vào phòng cấp cứu để chụp X-quang, trong khi các cảnh sát khác canh chừng tên nghi phạm.
Nửa tiếng sau, kết quả chụp X-quang được đẩy lên. Bác sĩ xem xong rồi nói: “May chỉ bị nứt xương thôi. Chúng tôi sẽ bó nẹp, cho thuốc uống, nhưng vì em bị thương ở tay phải nên sinh hoạt sẽ hơi bất tiện đó.”
Bác sĩ nhìn trang phục ướt đẫm của cô hỏi: “Em sợ đau à? Hay bị dọa sợ?”
Chu Hoài Hạ cười gượng. Khi cô ra khỏi phòng với cánh tay đã cố định xong, cũng là lúc kết quả kiểm tra của nghi phạm được đưa ra.
Cô nghe thấy bác sĩ đứng bên ngoài nói với cảnh sát: “Hắn bị chấn động não nhẹ, tỉnh lại có thể sẽ buồn nôn. Tuy nhiên, ngón tay phải bị gãy nát cần phải phẫu thuật.”
“...”
Chu Hoài Hạ liếc nhìn Lữ Cẩn đang đứng bên cạnh cầm túi cho cô, nghĩ thầm: Không ngờ sức của cô ấy lại mạnh đến vậy?
Lữ Cẩn điềm tĩnh đẩy kính: “Bình thường tớ vẫn rèn luyện thể lực nên sức cũng hơi lớn chút.”
Muốn trở thành một bác sĩ giỏi trước hết thể lực phải theo kịp đã, cô ta hiểu rõ điều này.
“Lúc đó tình huống khẩn cấp nên em không kiểm soát được sức lực.” Lữ Cẩn cẩn thận hỏi: “Em có cần phải bồi thường cho hắn không?”
“Không cần đâu, hai em đã ngăn hắn gây thương tích cho người khác.” Một viên cảnh sát đứng ở cửa nói, “Nhưng phiền hai em đợi thêm ở bệnh viện. Đây là vụ việc có tính chất nguy hiểm cho cộng đồng nên sẽ có đội hình sự đến điều tra, có thể sẽ cần hỏi thêm thông tin.”
“Không vấn đề gì.” Lữ Cẩn nhanh chóng đáp, “Dù sao hiện cũng đang nghỉ học, với lại em cũng quen với việc này…”
“Lữ Cẩn!”
Một giọng nữ nghiêm khắc và lo lắng vang lên từ cuối hành lang.
Mọi người nhìn sang thấy một nữ bác sĩ búi tóc đang nhanh chóng bước về phía này, các cảnh sát vô thức giơ tay ra cản.
“Mẹ?” Lữ Cẩn nhìn thấy mẹ với vẻ mặt lo lắng, bèn chạy tới nắm lấy tay bà, xúc động nói, “ Bác sĩ Lữ Chí Hoa, con không sao đâu.”
Lữ Chí Hoa liếc nhanh qua con gái rồi gạt tay cô ta ra, quay sang hỏi cảnh sát gần nhất: “Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Lữ Chí Hoa đang ở văn phòng chỉnh sửa luận văn bỗng một đồng nghiệp gõ cửa bước vào, nói thấy Lữ Cẩn được cảnh sát đưa vào khoa cấp cứu, không rõ có chuyện gì. Bà lo lắng xuống tầng nhưng lại thấy con gái đang trò chuyện vui vẻ với cảnh sát.
“Đây là con gái của ngài? Cô ấy và một bạn học đã dũng cảm ngăn chặn kẻ tấn công, cũng đã cứu được không ít người.” Cảnh sát nói rồi nhìn về phía Chu Hoài Hạ nhưng lại không thấy cô đâu.
Nhìn ra xa, họ thấy cô không biết từ khi nào đã ngồi trên ghế ngoài hành lang, dựa vào tường mà ngủ mất.
Mọi người: “…”
Lữ Cẩn đã thành thói quen: “Cậu ấy lúc nào cũng thế, có thể ngủ ở bất cứ đâu.”
...
Đội 3, đội hình sự của đồn công an Tây Thành nhanh chóng leo lên một chiếc SUV hướng về phía bệnh viện.
“Đội trưởng, nghi phạm đã làm bị thương bao nhiêu người rồi?” Nam cảnh sát trẻ có mái tóc húi cua ngồi ghế sau vừa hỏi vừa bám vào ghế phụ, anh ta vừa xong nhiệm vụ khác nên chưa nắm rõ tình hình, chỉ biết có kẻ cầm dao gây thương tích tại trung tâm thương mại.
Điền Hoằng cúi đầu nhìn màn hình máy tính bảng hiển thị đoạn video giám sát: “Chỉ có một nữ sinh bị thương ở tay.”
Viên cảnh sát ngồi sau là Dư Thiên Minh tức giận mắng: “Tên khốn!”
Điền Hoằng quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Khi đến bệnh viện, Dư Thiên Minh gãi đầu, bỗng nhiên hiểu ra ánh mắt của đội trưởng khi nãy.
Nạn nhân thì sống khỏe mạnh, còn nghi phạm thì ngất xỉu, thật là ngược đời mà.
“Không phải người bị hại đâu,” nữ cảnh sát tóc ngắn ngồi cạnh nghe thấy anh lẩm bẩm, lắc đầu, “Họ là người qua đường dũng cảm cứu giúp.”
Dư Thiên Minh đứng bên ngoài một phòng bệnh, nhìn qua cửa sổ chỗ cô gái đeo kính bên trong, ngạc nhiên: “Ý gì?”
Tôn Vi đưa cho anh ta chiếc máy tính bảng của đội trưởng: “Tự anh xem video giám sát đi.”
...
Trong phòng bệnh được chuẩn bị tạm thời, Lữ Cẩn ngồi trên ghế tròn có chút căng thẳng, cô ta không ngừng đẩy kính. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy cảnh sát hình sự ngoài đời, viên cảnh sát trung niên mặt vuông tóc ngắn ngồi đối diện, ánh mắt sắc bén đầy uy hϊếp.
“Đừng căng thẳng, tôi đã xem video giám sát, đây chỉ là hỏi theo thủ tục thôi.” Gương mặt Điền Hoằng thả lỏng đôi chút, có phần thân thiện, “Nghe nói em là sinh viên khoa y của đại học S, mẹ em cũng là bác sĩ nổi tiếng, giỏi lắm.”
Lữ Cẩn đặt hai tay lên đùi, ngồi thẳng lưng, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt đầy nhiệt huyết không giấu được sau cặp kính: “Ước mơ từ nhỏ của em là cứu người, hôm nay ngăn hắn gây thương tích cho người khác cũng xem như em đã thực hiện được phần nào ước mơ của mình.”
Nhiệt huyết, có chút trẻ con.
Điền Hoằng đơn giản nhận xét trong lòng, sau đó ông hỏi cô ta về quá trình sự việc từ góc nhìn của cô ta. Khi người bên cạnh đã ghi chép đầy đủ, ông bảo cô ta mời Chu Hoài Hạ vào.
Vừa bước vào, Chu Hoài Hạ thấy Điền Hoằng hạ chân xuống.
Cô gái này có vẻ giống người bình thường hơn, một tay được nẹp cố định, mặt tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt và kiệt sức, trông cô thật gầy gò và yếu đuối.
Nhưng cô lại có thể nhận ra nguy hiểm ngay khi tên kia rút dao ra, nhanh chóng hất đổ kệ hàng và kêu gọi mọi người báo cảnh sát, hành động không hề có chút yếu đuối nào.
“Em thông minh và rất nhạy bén,” Điền Hoằng nói nghiêm túc, “Chỉ cần chậm thêm chút nữa thì lưỡi dao của hắn có thể đã chém vào cổ của cô gái phía trước.”
Trên đường đi ông đã xem lại video nhiều lần. Khi người đàn ông mặc áo khoác đen rút dao ra, các đường gân trên mu bàn tay hiện rõ, hiển nhiên đã sẵn sàng ra tay, chỉ chậm một giây thôi, ít nhất một trong hai cô gái phía trước sẽ gặp nguy hiểm.
Chu Hoài Hạ rũ mắt, trong đầu lại thoáng hiện lên cảnh tượng máu phun ra khi dao chém vào cổ.
“Nhưng…” Điền Hoằng đột nhiên hỏi, “Lúc đó em có phải cảm thấy không khỏe không?”