Xâm Nhiễm Giả

Chương 4: Bài thi

Chương 4

“Chọn A hay chọn D... sao lại tính không ra... rốt cuộc đáp án là gì đây!”

Trong lớp học, chiếc quạt cũ kêu vù vù, phía dưới là một nam sinh mặt tròn đeo cặp kính dày cộp, mặt mày tái nhợt, mày nhăn tít lại. Một tay cậu ta nắm chặt tai mình đến nỗi tai bắt đầu tím tái vì máu không lưu thông, tay kia gần như bóp nát chiếc bút, mắt cậu nhìn chằm chằm vào bài thi trên bàn, miệng thì lẩm bẩm không ngừng, tiếng nói ngày càng lớn.

Xung quanh cậu là hai mươi chín học sinh khác, phía trước và phía sau có hai giám thị đứng canh.

Rõ ràng đây là một phòng thi đại học, trên bảng đen còn được viết rõ ràng môn toán và thời gian thi bằng phấn trắng.

Nhưng dường như không ai trong phòng thi để ý đến tiếng lẩm bẩm ngày càng lớn của cậu, nhìn kỹ thì thấy hai mươi chín học sinh kia mặt mày đều mờ nhạt, không thấy rõ được nét mặt ra sao.

Hai giám thị đứng ở đầu và cuối lớp, thân hình cao tới hai mét, tay chân dài ngoằng không giống người bình thường. Đầu họ là một cái camera hình hộp chữ nhật lớn xoay đi xoay lại liên tục, điểm đỏ sáng lên chớp nháy không ngừng.

Khung cảnh thật kinh khủng và quái dị.

Cậu nam sinh vẫn ngồi ở bàn không hề ngẩng đầu lên, dường như không nhận ra sự kỳ quái của những học sinh và giám thị xung quanh.

“Sao mình tính không ra?”

“Phải làm sao đây... Phải làm sao đây… Không đậu rồi...”

“Chết tiệt! Mình đáng chết thật!”

Tay phải cậu siết chặt chiếc bút bi gõ mạnh lên bàn một cách căng thẳng, miệng thì lẩm bẩm loạn cả lên.

“Cạch! Cạch! Cạch!”

Đầu bút 2B đâm xuống bàn gãy từng khúc một, mà lạ là mỗi lần gãy lại tự động trồi ra một đoạn mới. Rồi bỗng nhiên, đầu bút trào ra một thứ chất đen như mực tan chảy từ than chì, làm đen cả lòng bàn tay của cậu.

Cậu không hề để ý, vẫn tiếp tục đâm bút xuống bàn. Mực đen từ bút chảy xuống loang khắp bàn và rồi bắt đầu lan dần như muốn tràn ngập cả sàn phòng thi.

Chu Hoài Hạ né sang bên cạnh tránh dòng chất lỏng đen đổ về phía mình. Ánh mắt cô lướt qua tờ đề thi trên bàn nam sinh, nhưng chỉ nhìn thấy những ký tự tiếng trung mờ mờ méo mó như bị mắc kẹt trong một tấm gương ướt đẫm, vừa điên đảo vừa vặn vẹo, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Đừng nói là chọn A hay D, đến một chữ cũng chẳng đọc ra nổi.

“Không còn thời gian nữa... không kịp rồi…” Cậu nam sinh bắt đầu đập tay lên đầu mình từng cái một, tiếng nói khản đặc lẫn trong tiếng khóc tuyệt vọng, “Vô dụng... mình là đồ vô dụng!”

“Tích tắc, tích tắc…”

Nơi lẽ ra là bảng đen phía trước và sau lớp học bỗng bị hai chiếc đồng hồ méo mó chiếm chỗ. Kim giây, kim phút và kim giờ quay điên cuồng, âm thanh tích tắc ngày càng dồn dập, càng lúc càng lớn, đến mức cả căn phòng đều ngập trong tiếng tích tắc ấy.

Ồn quá!

Dù chỉ là một người ngoài cuộc, Chu Hoài Hạ cũng không nhịn được mà đưa tay bịt tai.

Hai chiếc đồng hồ biến dạng trước và sau phòng bỗng nhiên bay lên, sau đó di chuyển về phía nhau, ba chiếc kim đứng thẳng trên mặt đồng hồ, đồng loạt hướng về cậu nam sinh ngồi giữa phòng mà lơ lửng đến gần.

Nam sinh ngước nhìn chiếc đồng hồ trước mặt mà không hề tránh né, trên mặt chỉ đầy sự lo lắng và đau khổ.

Chu Hoài Hạ vẫn chỉ là một người xem không thể giao tiếp hay thay đổi bất cứ diễn biến nào của giấc mơ, cô lặng lẽ nhìn hai chiếc đồng hồ với ba chiếc kim sắc nhọn cứ thế đâm xuyên qua bàn học trước sau, cắm thẳng vào ngực và lưng cậu nam sinh.

“Phập!”

Kim đồng hồ đâm vào người nam sinh, máu từ cơ thể cậu chảy ra hòa vào thứ mực đen dưới sàn.

Cậu run rẩy, không nhìn đến thân thể mình, mắt vẫn đau khổ dán chặt vào phiếu trả lời trên bàn.

Đúng lúc này, một hồi chuông chói tai vang lên, hai giám thị camera bỗng di chuyển, “cộp cộp” tiến tới thu lại các phiếu trả lời của thí sinh.

Nam sinh đầm đìa mồ hôi, cố gắng chọn đáp án: “A! Không, là C! Minhg chọn C!”

Cậu định tô đáp án lên phiếu trả lời nhưng tay phải không chịu nghe lời mà cứ tô vào những chỗ khác.

“C! Là C!”

Cậu cắn chặt môi, run rẩy, dùng hết sức tô đáp án C, nhưng lần nào cũng tô nhầm.

“Cộp! Cộp!”

Tiếng bước chân của giám thị camera càng lúc càng gần, cậu nắm lấy tay phải cố gắng giữ nó lại để chọn đúng đáp án, nhưng bút vẫn cứ lệch đi, cậu chỉ có thể lắc đầu điên cuồng hét lên: “Không! Không!”

Đúng lúc này giám thị đã tiến tới gần, đứng trên vũng mực đen đỏ lầy lội dừng lại trước mặt cậu. Cái camera trên cổ xoay xuống nhìn, đèn đỏ nhấp nháy, rồi nhanh chóng giật lấy phiếu trả lời từ tay cậu.

“Không, thầy ơi, em xin thầy! Cho em làm nốt! Em tô nhầm đáp án rồi! Em không chọn đáp án đó!” Nam sinh cố giật lại phiếu trả lời hét lên trong tuyệt vọng.

Giám thị camera không chút động lòng, giật phăng phiếu trả lời rồi xé tan, phát ra tiếng nói điện tử lạnh lẽo: “Vi phạm, bài thi vô hiệu.”

Nam sinh mặt mày bơ phờ buông rơi cây bút, cả người ngã ngồi xuống đất.

Chu Hoài Hạ đứng nhìn cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của cậu lúc ấy.

Hai giám thị camera đứng trước và sau nam sinh cúi xuống sát mặt và gáy cậu, đèn đỏ nhấp nháy càng lúc càng nhanh hơn.

“Tách! Tách!”

Tiếng chụp ảnh vang lên giống như một tín hiệu, toàn bộ hai mươi chín thí sinh khác đồng loạt đứng lên quay về phía nam sinh. Trên mặt họ, tất cả đều hiện lên một chiếc camera nhỏ nhấp nháy đèn đỏ, cùng lúc tiến lại gần cậu.

“Tách! Tách! Tách!”

Ánh sáng trắng của hàng loạt camera lóe lên, tất cả "người-camera" trong phòng thi đều áp sát nam sinh như muốn ghi lại từng khoảnh khắc tuyệt vọng của cậu.

Sắp tới rồi.

Chu Hoài Hạ nhìn quanh thấy các thí sinh khác bắt đầu trở nên vặn vẹo và có xu hướng tan biến, liền hiểu giấc mơ này sắp kết thúc.

Quả nhiên ngay sau đó phòng học bắt đầu rung chuyển dữ dội từ bốn phía, cả giấc mơ như những quân cờ domino bị xô ngã lần lượt sụp đổ từng mảng.

Chu Hoài Hạ dựa vào một góc cúi xuống nhìn tay chân mình, chúng đang dần trở nên trong suốt.

"Bùm!"

Chiếc quạt trần ở giữa phòng thi cùng một mảng trần lớn sụp đổ xuống đập mạnh vào cậu nam sinh mặt tròn cùng với các giám thị xung quanh cậu, tất cả bị nghiền nát thành một đống máu thịt.

Chu Hoài Hạ ngước nhìn một mảnh cánh quạt vỡ đang lao về phía mình, cô không tránh né, thậm chí còn không chớp mắt.

— Giấc mơ sẽ không làm hại người.

...

4:13 sáng.

Trong bóng tối, Chu Hoài Hạ giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nằm một lúc. Cô không muốn ngủ tiếp nên bèn kéo chăn ra đứng dậy đi ra phòng khách.

Phòng khách không kéo rèm cửa số, dưới ánh trăng Chu Hoài Hạ mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng để uống.

Cô dựa vào ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chu Hoài Hạ không xa lạ gì với những cơn ác mộng về kỳ thi, vào ban đêm trong khu chung cư thường thấy những giấc mơ như vậy, nhưng trước giờ đều là của hàng xóm trong tòa nhà mà cô quen biết hoặc đã gặp qua.

Nhưng cô chưa từng gặp cậu nam sinh mặt tròn vừa rồi, cũng không biết cậu là học sinh tòa nào, áp lực thi cử lớn đến mức nỗi lo lắng trong giấc mơ cũng sắp tràn ra cả ngoài.

Chu Hoài Hạ chậm rãi uống nửa chai nước lạnh, cảm giác lạnh buốt khiến cô rùng mình, cơn buồn ngủ tan biến đi phân nửa.

...

"Tiểu Hạ?"

Chu Hoài Hạ mơ hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc, cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp đặt lên trán mình. Cô từ từ mở mắt, thấy mẹ mình đang cúi người chạm vào trán cô: "Sao lại ra phòng khách ngủ? Không biết đắp chăn vào à, may mà không bị cảm."

"Quên mất ạ."

Chu Hoài Hạ từ từ ngồi dậy.

Bố cô bước đến nhìn chai nước khoáng uống dở trên sàn, nhíu mày: "Bố có để một bình nước nóng trên bàn trong phòng con, sao lại uống nước lạnh?"

"Chỉ lần này thôi." Chu Hoài Hạ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, chuyển chủ đề, "Mẹ ơi, sáng nay ăn gì?"

Mẹ cô nói: "Tối qua mẹ đã đặt nấu cháo rồi, có vài món ăn kèm. Nếu con muốn ăn gì khác thì để bố đi mua."

Chu Hoài Hạ đáp: "Không cần đâu, mấy món đó là được rồi."

Khi cô rửa mặt xong, trên bàn ăn đã bày đầy các món ăn kèm, đều đựng trong đĩa hình con vịt vàng xếp ngay ngắn trước mặt cô.

Mẹ cô nhìn con gái hỏi: "Con đã quen với cuộc sống đại học chưa? Ở đó ngủ được không?"

Chu Hoài Hạ đáp: "Con quen rồi, ở đó con ngủ ngon lắm."

Bố cô nói: "Tiểu Hạ, bố nghe nói ở trường S bài vở nhiều, con làm hết sức mình là được, đừng yêu cầu quá cao vào bản thân."

Đây là chủ đề quen thuộc, Chu Hoài Hạ không tỏ vẻ khó chịu, chỉ gật đầu nói được.

"Mẹ, dạo này có hàng xóm mới chuyển đến không ạ?" Sau khi ăn gần hết, Chu Hoài Hạ giả vờ lơ đãng hỏi.

"Hàng xóm mới à?" Mẹ cô lắc đầu: "Không có, vẫn chỉ có mấy hộ thuê nhà thôi, cũng không ai bán nhà. Sao thế?"

Chu Hoài Hạ thầm nghĩ, khoảng cách vào giấc mơ quả nhiên đã tăng lên.

"Chỉ là hỏi vậy thôi." Cô cười, "Không biết năm sau có bao nhiêu người thi đại học nữa, khu chung cư lại phải cấm ồn ào rồi?"

Khu chung cư này có các hộ dân với đặc điểm gần như giống nhau về nghề nghiệp, độ tuổi, hôn nhân và con cái, nên số lượng học sinh thi đại học mấy năm gần đây rất đông. Đến tháng 4, tháng 5, tháng 6 là khu này tự giác cấm tiếng ồn, không cho phép gây ồn ào trong khu.

"So với đợt thi của con thì ít hơn chút." Mẹ cô nói, "Mẹ thấy trong nhóm có thống kê danh sách."

Cả nhà ăn sáng xong, bố cô dọn dẹp rửa bát, mẹ cô kéo Chu Hoài Hạ ra công viên trong khu đi dạo.

Chưa đến tám giờ sáng, lại đúng dịp nghỉ Quốc khánh nên công viên không có nhiều người. Chu Hoài Hạ được mẹ nắm tay đi chầm chậm quanh hồ.

Cô cao hơn nên nhìn thấy trước ở đầu cây cầu đá giữa hồ có một chú bảo vệ của khu đứng chặn vài cụ ông, cụ bà đang tò mò ghé đầu vào nhìn, nhưng chú bảo vệ cũng đang không ngừng nhìn vào hồ.

Không lâu sau, mẹ cô cũng thấy có điều bất thường: "Có chuyện gì ở đó thế?"

Hai người đi theo lối nhỏ trong công viên tiến về phía đầu cầu.

"Ôi trời, có người ngã xuống nước rồi!"

Chu Hoài Hạ vừa đến gần đầu cầu đã nghe một bác gái mới đi đến thốt lên. Cô nhìn về phía mặt hồ bên trái của cây cầu đá, thấy một bóng người ướt sũng nổi trên mặt nước, không thấy mặt, bộ đồ ngủ xanh đậm thấm nước nên trông hơi giống màu đen.

Một chú bảo vệ khác của khu đang ngồi trên một chiếc phao cũ, dùng mái chèo nhựa để tiến đến gần người đó.

"Người đó còn sống không?" Một bác trai chắp tay sau lưng hỏi chú bảo vệ đứng ở đầu cầu.

Chú bảo vệ đứng ở đầu cầu lắc đầu: "Không rõ nữa."

Chu Hoài Hạ nghe tiếng nói chuyện xung quanh, ánh mắt dừng lại trên mặt hồ. Các bảo vệ của khu đều là những chú lớn tuổi, bình thường chỉ trông cửa, rảnh rỗi thì hút thuốc tán gẫu với cư dân, nào đã từng làm việc như thế này bao giờ. Chú bảo vệ cầm mái chèo đẩy nửa ngày vẫn chưa kéo được người đó lên phao, chỉ làm người ấy lật ngửa lại.

Cô nhìn người bị lật mặt, vô thức siết chặt tay.

Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch và hơi sưng của người đó, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt mở trừng trừng, mới phát hiện dưới cặp kính dày cộp của cậu ta là quầng thâm mắt đậm đến thế.