Xâm Nhiễm Giả

Chương 3: Về nhà

“Khoan đã.”

Chu Hoài Hạ giơ tay cố gắng giữ lấy cổ áo khoác đang bị kéo lên, nhưng lại bị chú bảo vệ siết chặt thêm một chút ép sát vào cổ, cô cố hết sức lết chân, giãy giụa nói: “Chú ơi, đồ của cháu rơi ở trong đấy rồi, cho cháu vào tìm trước được không?”

Chú bảo vệ khoảng ngoài bốn mươi, người cao to lực lưỡng, bàn tay rắn chắc giữ chặt cổ áo của Chu Hoài H lạnh lùng cười: “Đồ của cháu từ tthư viện số hai rơi đến tận đây hả? Ngoan ngoãn chút đi! Từ lúc cháu nhìn cái nắp cống đầu tiên là chú đã để ý rồi!”

Ban đầu thấy cô nữ sinh cúi xuống xem nắp cống, ông định đến hỏi xem có chuyện gì và có cần giúp không, nhưng lại thấy cô di chuyển trong trạng thái khả nghi, thỉnh thoảng cúi xuống nhìn nắp cống, cuối cùng dừng lại ở góc hẻo lánh này và bắt đầu cố cạy nắp cống lên.

Chú bảo vệ túm lấy cô: “Đừng nghĩ là chú không biết cháu định làm gì, con đường này bình thường không ai qua lại, cũng chẳng có camera, cháu muốn nhảy xuống có phải không?”

Chú bảo vệ bắt đầu khuyên bảo: “Chú biết các cháu học hành áp lực lớn, đôi khi đầu óc không thông suốt mà muốn làm chuyện dại dột, nhưng cháu còn trẻ mà, đường đời còn dài lắm.”

Chu Hoài Hạ ngừng giãy giụa, ngơ ngác: “Hả?”

“Hả cái gì, chú làm bảo vệ ở đây bảy năm rồi, năm nào cũng thấy sinh viên phát điên rồi tự tử, nhưng mà lần đầu chú thấy có người muốn nhảy xuống cống như cháu.” Chú bảo vệ nói, vẫn không quên kéo cô về phòng bảo vệ.

Chu Hoài Hạ ngừng chống cự, nghiêm túc nói: “Cháu mới là sinh viên năm nhất, vừa mới xong kỳ thi đại học mà.”

Cô lấy ra chiếc thẻ sinh viên từ túi giơ trước mặt chú bảo vệ.

Chú bảo vệ dừng lại, soi đèn vào thẻ sinh viên, quả nhiên là sinh viên mới nhập học, trông lại còn rất chân thành thật thà. Hai người trố mắt nhìn nhau.

Chú bảo vệ: “Cháu không bị điên thật à?”

Chu Hoài Hạ: “Cháu không điên mà.”

Cô nói thêm: “Chú cũng chưa nghe ai nhảy xuống cống để tự tử phải không? Chẳng lẽ cháu định chết ngạt vì mùi hôi của cống hả? Hơn nữa gần đây có hồ Kính, sao cháu lại phải vất vả chạy tới cống này?”

Chú bảo vệ không tin: “Vậy sao cháu lại chạy vào đây và cạy cái nắp cống này lên làm gì?”

Chu Hoài Hạ: “Cháu ở trên đường có nghe thấy có người đã vứt con mèo vào cống dưới tòa thư viện số hai nên muốn qua xem thử.”

Lý do nghe có vẻ hợp lý, nhưng chú bảo vệ vẫn chưa dễ dàng bị thuyết phục: “Làm sao cháu chắc chắn là cái nắp cống này?”

Ông đã theo dõi cô từ đầu, thấy rõ cô chỉ nhấc mỗi nắp cống này lên.

Chu Hoài Hạ nghiêng người, cuối cùng cổ áo khoác cũng thoát khỏi tay chú bảo vệ: “Vì cháu hình như nghe thấy tiếng mèo kêu từ dưới cái nắp cống này.”

Chú bảo vệ bán tín bán nghi.

Chu Hoài Hạ chân thành nói: “Chú, chú qua xem thử đi, với lại nắp cống chưa đậy lại, xung quanh lại không có đèn đường, nhỡ có ai vô tình ngã xuống thì sao?”

Chú bảo vệ tưởng cô định nhảy xuống vội kéo cô đi mà quên đậy nắp cống lại.

Chú bảo vệ suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng chọn tin lời Chu Hoài Hạ quay lại xem. Ông không quên dặn: “Chú sẽ qua đậy nắp cống lại và xem có mèo ở trong đó không. Lần sau có chuyện như vậy thì gọi bảo vệ bọn chú, đừng lén la lén lút đến đây một mình.”

Chu Hoài Hạ: “Vâng ạ.”

Hai người cùng quay lại chỗ cống 013, chú bảo vệ và Chu Hoài Hạ ngồi xổm bên cạnh cái cống, chú còn giơ một tay cản cô lại: “Cháu đứng xa một chút.”

Mùi dưới cống không dễ chịu, thêm vào đó trời mưa ẩm ướt lẫn cả mùi hôi của thứ gì đó đang thối rữa.

Chu Hoài Hạ hít một hơi sâu, cố phân biệt xem có mùi máu không.

Chú bảo vệ nghe thấy tiếng động bên cạnh, soi đèn pin mạnh lên mặt cô, hỏi đầy vẻ nghi ngờ: “Cháu làm gì đấy?”

Chu Hoài Hạ nhăn mặt chịu đựng mùi hôi, hít thêm một hơi và trả lời nghèn nghẹn: “Cháu cảm cúm, bị nghẹt mũi.”

Không thấy mùi máu, chỉ có mùi hôi nồng nặc.

Cô suýt nôn.

Chú bảo vệ cầm đèn pin mạnh soi xuống cống, lần này có thể nhìn thấy rõ bên trong.

Chu Hoài Hạ nhón chân nhìn vào cống.

Do mưa nên nước thải dâng cao và chảy qua các hướng khác, bên trong toàn nước bẩn đen ngòm, không có chỗ đặt chân, chỉ thấy vài mảnh rác nổi lềnh bềnh. Nếu có thứ gì rơi xuống hoặc sẽ bị cuốn đi, hoặc chìm xuống đáy.

Cô không thể yêu cầu chú bảo vệ đi xuống cống mò xác mèo không rõ là có tồn tại hay không được.

Cả hai nhìn xuống cống một lúc, chú bảo vệ lên tiếng: “Có mèo chắc cũng bị trôi đi rồi.”

Ông thấy cô im lặng, liền an ủi: “Mèo biết bơi, có khi nó đã trốn ra từ chỗ khác rồi.”

Chu Hoài Hạ cố nở một nụ cười, nếu giấc mơ là thật thì con mèo bị ném xuống chắc chắn đã bị phân xác.

Chú bảo vệ hỏi: “Người nói ném mèo trông như thế nào?”

Chu Hoài Hạ: “Trời tối quá, cháu không nhìn rõ.”

Không tìm thấy con mèo, họ đậy lại nắp cống 013 rồi cùng rời đi. Hai người đi ngang qua tòa nhà thư viện số hai, vừa lúc nơi này cũng đóng cửa.

“Chu Hoài Hạ?”

Lữ Cẩn từ trong bước ra, nhìn thấy Chu Hoài Hạ liền gọi vẫy tay chào.

“Bạn cháu à?” Chú bảo vệ vừa đi vừa nói, “Yên tâm, sau này chú sẽ tuần tra nhiều hơn quanh khu này.”

Chu Hoài Hạ nhìn chú bảo vệ rời đi, rồi quay sang nhìn Lữ Cẩn đang bước xuống từ cầu thang của tòa nhà, ánh mắt cô đầy cảnh giác: Cô bạn cùng phòng này bên ngoài trông không khác gì một sinh viên bình thường, ban ngày còn nhiệt tình rủ cô đi ăn, nhưng dù chưa có gì xảy ra nhưng người có những giấc mơ đầy hành vi ngược đãi như vậy chắc chắn không bình thường.

Lữ Cẩn tiến lại gần rồi lùi một bước, ngạc nhiên nhìn Chu Hoài Hạ: “Sao người cậu có mùi cống rãnh vậy?”

Sao cô ta lại quen thuộc mùi cống đến thế?

Thử dò hỏi!

Trong đầu Chu Hoài Hạ hiện lên ba chữ này, nhanh chóng nói: “Lúc nãy suýt nữa thì rơi xuống cống, may mà được chú bảo vệ kéo lên.”

Lữ Cẩn nâng quai đeo ba lô lên, xoa vai cho đỡ mỏi: “Hôm nay cậu qua tòa thư viện số hai gặp mình à? Nhưng giờ đã mười một giờ rồi, sao cậu chưa ngủ mà lại chạy ra đây?”

Cô ta thấp hơn Chu Hoài Hạ một chút, vừa tầm để thấy bộ đồ ngủ con vịt vàng bên trong chiếc áo khoác nhàu nhĩ của cô, nhớ lại cuộc gọi lúc trước, cô ta hỏi thêm: “Lúc nãy cậu gọi mình có chuyện gì không?”

Chu Hoài Hạ gật đầu: “Mình suy nghĩ rồi, dù vừa xong kỳ thi đại học nhưng lên đại học cũng không nên lơ là, nên mình muốn hẹn cậu mỗi ngày cùng nhau đến thư viện.”

Lịch học của sinh viên y khoa gần như kín mít, thời gian còn lại nếu cô theo sát Lữ Cẩn thì chắc cô ta sẽ không có cơ hội nào làm hại mèo.

Lữ Cẩn đẩy kính: “Được thôi, nhưng có lúc mình phải vào phòng thí nghiệm, sẽ không thể đi thư viện cùng cậu.”

Chưa đi thư viện mà đã nghĩ sẵn lý do từ chối rồi.

Chu Hoài Hạ càng thấy rõ sự lươn lẹo của cô bạn cùng phòng.

Hai người cùng về phòng, Lữ Cẩn luôn giữ khoảng cách hai bước với Chu Hoài Hạ. Vừa về đến ký túc xá, cô ta không nhịn được nói: “Cậu mau đi tắm đi.”

Cô ta nhạy cảm với mùi hương, suốt quãng đường mùi hôi hôi cứ phảng phất từ tay Chu Hoài Hạ, không biết cô đã dính thứ gì bẩn thỉu lên đó.

Chu Hoài Hạ nhìn Lữ Cẩn một lúc, thấy cô ta đang lấy sách từ trong balo, không may kéo theo một gói đồ rồi vội vàng nhét vào. Chu Hoài Hạ nhìn thoáng qua và thấy rõ đó là một bộ các loại dao phẫu thuật.

Một sinh viên y khoa bình thường sẽ không lén lút cất giấu như vậy.

— Lữ Cẩn đúng là mang theo dụng cụ có khả năng dùng cho việc phạm tội.

Chu Hoài Hạ sau khi rửa mặt thì quay lại giường với chiếc laptop. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu nhẹ trên mặt cô, không biểu cảm mở trang web trường tìm đến email của ban quản lý, phòng bảo vệ và văn phòng hiệu trưởng, gửi một email phản ánh con đường số năm bên cạnh thư viện số hai thiếu đèn đường, không có camera, gây nguy cơ mất an toàn cho sinh viên. Nếu có ai lợi dụng điều này để phạm tội, uy tín nhà trường sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Sau khi gửi thành công, cô lại mở email của cố vấn học tập khoa tâm lý, gõ mấy chữ “Xin chuyển phòng,” nhưng rồi dừng tay trên bàn phím, do dự một lúc rồi xoá đi hết, cuối cùng gập laptop lại.

...

Lữ Cẩn ngồi thẳng ở bàn thư viện, lật qua một trang sách rồi đẩy kính nhìn về phía Chu Hoài Hạ với vẻ mặt nghiêm túc, cô hiện đang ngủ say bên kia bàn.

Đã một tuần trôi qua.

Từ ngày hai người hẹn cùng nhau đến thư viện, Chu Hoài Hạ không bao giờ học, chỉ biết ngủ mọi lúc mọi nơi.

Ban ngày ngủ, ban đêm ngủ, ngủ hết ban đêm lại ngủ đến ban ngày.

Lữ Cẩn bắt đầu hoài nghi liệu một con người bình thường có thực sự cần ngủ nhiều đến vậy không?

Cô ta nhìn quanh, thấy mọi người đều đã đi ăn trưa bèn dùng chân đá nhẹ Chu Hoài Hạ: “Này, dậy đi.”

Chu Hoài Hạ mơ màng ngồi thẳng dậy, chậm rãi dụi mắt hỏi: “Sao thế?”

Lữ Cẩn hít một hơi sâu, vì muốn giữ tình bạn tốt đẹp khi vừa mới khai giảng nên cô ta đã nhịn một tuần rồi, cuối cùng không chịu nổi nữa: “Cậu đi thư viện với tớ chỉ để ngủ à?”

Không, mà là để canh chừng.

Chu Hoài Hạ thầm phản bác, nhưng thật sự cô quá buồn ngủ.

Lữ Cẩn nhìn chiếc bàn trống trơn của Chu Hoài Hạ, thấy không còn gì để nói về sự lười biếng của cô bạn cùng phòng: “Cậu thậm chí còn không thèm đặt quyển sách nào ra để giả vờ nữa.”

“Tớ chỉ bảo sẽ đến thư viện cùng cậu thôi mà,” Chu Hoài Hạ lơ mơ đáp, “đâu có nói là sẽ học.”

Lữ Cẩn nhớ lại lời Chu Hoài Hạ nói tối hôm đó bèn im lặng: “…”

Từ sau lần cô nằm mơ quăng gối vào mặt mình, Lữ Cẩn đã bắt đầu nghi ngờ trạng thái tinh thần của cô bạn cùng phòng này, đoán xem liệu cô có điểm nào đó không bình thường không.

“Cậu giỏi thật đấy,” Lữ Cẩn bật cười tức giận, “Ngủ hết cấp ba rồi, lên đại học cũng không định dừng ngủ à?”

Cô ta đành gập sách lại chuẩn bị đi ăn trưa, xem ra mình đã lầm tưởng là tìm được người bạn cùng phòng chăm học, tích cực rồi.

Chu Hoài Hạ chẳng cần dọn sách vở, cứ đút tay vào túi mà chậm rãi theo sau Lữ Cẩn, còn hỏi: “Chiều cậu có đến thư viện nữa không?”

Lữ Cẩn: “…Không!”

Chu Hoài Hạ đi theo sau Lữ Cẩn: “Dạo này sao không thấy cậu ra vườn trúc chơi với mèo?”

Cô đã ra vườn trúc mấy lần, gặp mèo tam thể, thậm chí cả con mèo xám nhút nhát cũng nhìn thấy, chỉ là không thấy con mèo trắng đuôi đen.

“Không có thời gian.”

Chu Hoài Hạ: “Lần trước tớ vào vườn trong giờ thực hành, hình như cũng không thấy con mèo trắng đó.”

Lữ Cẩn quay lại nhìn cô: “Trời bắt đầu lạnh rồi, mèo trong trường thường sẽ tìm chỗ khác ấm hơn.”

Chu Hoài Hạ: “Thật không? Các con mèo khác vẫn còn ở đó mà.”

Lữ Cẩn chậm lại, hỏi: “Ngày mai quốc khánh được về nhà rồi, cậu không dọn đồ về sao? Hôm nay tớ thấy có người còn về sớm kìa.” Cô ta nhớ là bạn cùng phòng đến từ tỉnh khác.

Đổi chủ đề và dò xét liệu cô có ở lại trường không, Chu Hoài Hạ nghi ngờ Lữ Cẩn muốn lợi dụng kỳ nghỉ lễ để làm điều gì đó, nhà cô ta lại ở ngay trong thành phố S. Nếu Lữ Cẩn có ý định hành hạ mèo, kỳ nghỉ lễ này không ai phát hiện ra được.

Nhưng mấy hôm trước, bố mẹ Chu Hoài Hạ đã giục cô về nhà nên kỳ nghỉ này cô không thể ở lại trường được.

Chu Hoài Hạ quyết định tối nay sẽ gửi thêm email cho ban quản lý, phòng bảo vệ và văn phòng hiệu trưởng. Trong tuần này, cô đã ghi lại hết những đoạn đường không có đèn và camera ở cả hai thư viện, khu thực hành và vườn trúc, phản ánh từng cái một.

Đợi sau quốc khánh, cô sẽ còn đến khoa y và các khu vực khác báo cáo hết những nơi thiếu đèn và camera, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho Lữ Cẩn thực hiện ý đồ.

Suy nghĩ miên man, Chu Hoài Hạ nói: “Chưa chắc, tớ cũng muốn ở lại thành phố S chơi.”



Trưa ngày quốc khánh, tại cổng số 3 sân bay thành phố A.

“Tiểu Hạ!”

Vừa bước ra, Chu Hoài Hạ đã nghe thấy giọng mẹ, ngẩng lên thấy bố mẹ đang tiến lại phía mình.

“Mệt không con?” Bố cô đón lấy chiếc balo nhẹ tênh từ vai cô, “Sao mang ít đồ vậy?”

Chu Hoài Hạ: “Ở nhà có hết rồi, con lười mang từ trường về.”

Mẹ cô nắm tay cô: “Ở trường sao rồi? Bạn cùng phòng có dễ ở chung không? Hôm khai giảng mẹ chưa gặp họ nữa.”

Chỉ có một người bạn cùng phòng, mà người này lại có khả năng là kẻ biếи ŧɦái, điều này Chu Hoài Hạ dĩ nhiên không nói, chỉ bảo mọi thứ ổn.

Bố cô lái xe, mẹ ngồi ghế sau trò chuyện với cô, cả gia đình thuận lợi đến khu nhà.

Khu nhà đã xây hai mươi năm, có năm tòa, mỗi tòa không quá 18 tầng, khoảng cách giữa các toà rộng, cây cối xanh tươi, còn có công viên và hồ nhân tạo. Sáng sớm và chiều tối đều có người đi dạo ở đây.

Vì chính sách ưu đãi ngày trước, cư dân hầu hết là giáo viên trung học, do vậy môi trường học ở các trường gần đó luôn rất tốt.

Cả bố mẹ Chu Hoài Hạ đều là giáo viên cấp hai, cô cũng từng học tại trường gần nhà, nhưng họ không quá đặt nặng thành tích của cô, chỉ hy vọng cô khỏe mạnh là được.

Nhưng Chu Hoài Hạ đã nỗ lực và thi đỗ vào đại học S.

Phòng của cô ở nhà đã được dọn dẹp gọn gàng, chăn ga màu vàng tươi trải phẳng phiu, gối ôm hình vịt vàng đặt ngay ngắn giữa giường đối diện cửa phòng, bàn học sạch bóng với một hàng đồ chơi vịt vàng xếp từ lớn đến nhỏ.

“Tiểu Hạ, rửa tay rồi ra ăn cơm.” Bố cô đứng trong phòng khách gọi.

“Con ra ngay.” Chu Hoài Hạ tiện tay nhét con vịt vàng nhỏ nhất trên bàn vào túi, bóp nhẹ một cái rồi mới quay ra phòng khách.



Tối đến, Chu Hoài Hạ thoải mái nằm trên giường mình, cuối cùng cũng trở về rồi, không còn phải mơ mộng lung tung mỗi đêm nữa.

Có lẽ do vào đại học, suy nghĩ nhiều hơn, lo lắng nhiều hơn nên ác mộng cũng nhiều lên, những đêm ở trường chẳng thể nào yên tĩnh bằng trong khu dân cư này.

Chu Hoài Hạ ôm chặt gối ôm vịt vàng yên tâm ngủ, chuẩn bị tận hưởng một đêm không mộng mị.