Uống thuốc xong, cậu rời khỏi phòng khám, tài xế tốt bụng cũng đã đến nhà thuốc mang thuốc bôi ngoài về cho cậu.
“Cảm ơn.”
Ninh Hi nhận lấy túi thuốc, lấy điện thoại ra: “Thêm phương thức liên lạc đi bác sĩ Phó, hôm khác tôi trả tiền lại cho anh.”
Từ miệng của bác sĩ trực đêm, cậu biết được tài xế họ Phó, tên Cảnh Kỳ, hai mươi tám tuổi, là phó bác sĩ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay trong khoa Bỏng ở bệnh viện bọn họ, trước đó không lâu hắn vừa hoàn thành một ca phẫu thuật.
Ninh Hi khá có thiện cảm với bác sĩ, huống chi sau khi bị cậu ăn vạ mà hắn còn bằng lòng trả tiền thuốc men cho cậu, có thể thấy hắn là người tốt.
Ninh Hi có nguyên tắc, không làm khó người tốt.
Phó Cảnh Kỳ thoải mái thêm WeChat với cậu, nhìn sắc trời bên ngoài, hắn đề nghị: “Đã trễ thế này rồi, lại còn có tuyết rơi, có lẽ sẽ rất khó tìm xe, tôi đưa cậu đi một đoạn đường nhé.”
Nửa tiếng sau, hắn dừng lại trước cổng biệt thự số 8 vườn Tử Kinh.
Ninh Hi nhìn ra ngoài từ cửa sổ ghế lái phụ, rõ ràng trong xe không có người nói chuyện, bên tai lại như đang vang lên một câu mỉa mai: “Ôi trời ơi, ở biệt thự lớn như này mà chẳng trả nổi hai nghìn tệ tiền thuốc sao?”
Sự thật đúng là vậy, biệt thự này là tài sản của cha mẹ, không phải của nguyên chủ.
Nhưng cho dù cậu nói ra cũng sẽ không có ai tin, cha mẹ nào tìm được con ruột lại không muốn đền bù cho con thật tốt chứ?
Ninh Hi thu hồi tầm mắt, khó khăn giải thích với người bên cạnh: “Tôi làm công ở đây.”
Tài xế tốt bụng không nghi ngờ cậu, gật đầu.
“Vậy tôi vào trước, hôm nay cảm ơn anh.” Ninh Hi nhanh chóng xách túi thuốc lên rồi xuống xe, lưu loát đóng cửa xe lại.
Đi đến ngoài cổng lớn biệt thự, nhìn ngang nhìn dọc hai vòng, cậu mới tìm được một mật mã khóa ẩn bên trái bức tường, không quá thuần thục dùng ngón tay bấm mật mã.
Sau khi cậu mở cửa đi vào, chiếc xe cũng dần dần rời đi.
Rời khỏi vườn Tử Kinh, Phó Cảnh Kỳ tuỳ tiện bấm một dãy số, không còn vẻ lịch sự ôn hoà như trước nữa: “Điều tra người tên Ninh Hi này… Và hành tung đêm nay của cậu ấy.”
-
Lúc này đã hơn hai giờ sáng, trong biệt thự nhà họ Ninh yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn tiếng gió tuyết va vào cửa sổ.
Bảo mẫu đã nghỉ ngơi ở tầng một, cha Ninh và mẹ Ninh đã ngủ say trong phòng ngủ chính ở tầng ba, không biết đang mơ giấc mộng đẹp gì, khoé môi mỉm cười, không hề hay biết cửa phòng phát ra tiếng động.
Gió lạnh lùa vào phòng, mẹ Ninh vô thức trở người, tay đặt lên ngực chồng rồi ngủ tiếp.
Đột nhiên, một giọt nước lạnh rơi xuống cổ bà.
Mẹ Ninh khó chịu trở mình, đổi thành tư thế nằm thẳng, hai mắt cha Ninh nhắm nghiền, cũng động đậy nhẹ, một giọt nước chợt văng lên mặt ông ta, ông ta bực bội giật mình tỉnh giấc.
“Có thể để người ta… A!!!” Mẹ Ninh khó chịu mở mắt, đối diện bọn họ là một khuôn mặt đầy máu, nhìn không rõ mặt mày.
Tiếng thét hãi hùng hoàn toàn đánh thức cha Ninh.
Tiếng thét chói tai đâm thủng màng nhĩ của ông, và lúc này, ngay trên đầu ông, một gương mặt quỷ máu me be bét đỏ lè đỏ lét nhìn về phía cha Ninh, máu tươi đỏ rực chảy ra từ khóe miệng.
Trong căn phòng tối tăm, một tia sáng lóe lên, họ thấy rõ trong tay “quỷ” còn cầm con dao nhọn hoắt, đôi vợ chồng run bần bật ôm lấy nhau, đồng loạt xỉu cái đùng.
“Chết rồi?”
Ninh Hi nhếch miệng, liếʍ một chút sốt cà chua dưới môi, bàn tay đưa đến mũi hai người.
Còn sống, còn thở, chưa chết.
Còn chơi được.