Ninh Hi tự nhận mình là người hiểu lễ phép, cậu đứng bên mép giường của hai người, ho nhẹ một tiếng, cực kỳ trang trọng bảo: “Con ruột của hai người chết rồi, bị cái thằng khốn mà hai người nuôi lớn đánh chết đấy, sao đó tôi xuyên qua. Vốn dĩ tôi không định xen vào chuyện của người khác, nhưng vừa nhìn hai người thì trong lòng tên giặc này không thoải mái lắm, tốt xấu gì tôi cũng đang dùng cơ thể của cậu ta, tôi cũng phải xả giận cho cậu ta chứ, không phải sao?”
“Hai người yên tâm, đây chỉ là mới bắt đầu thôi. Đợi đến lúc tôi chơi đủ rồi thì sẽ đi ngay, không ở lại thêm một khắc nào đâu.” Nói xong, Ninh Hi thân thiết lau sốt cà chua dính trên người bọn họ, sau đó kéo lại cái màn cửa bị cậu mở ra hồi nãy, xong xuôi hết cậu mới cẩn thận rời khỏi phòng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trở lại lầu một, đến phòng dành cho khách bên cạnh phòng bảo mẫu, cậu đi tắm mà tránh miệng vết thương, sau đó thoải mái nằm trên giường.
Ngày hôm sau, chưa đến sáu giờ, Ninh Hi đã mở mắt, ngồi dậy vươn tay nhìn thử, cổ tay vẫn bóng loáng như cũ, cuối cùng Ninh Hi cũng chấp nhận sự thật rằng bản thân đã biến thành một người khác.
“Tối qua ông nghe thấy âm thanh gì không?”
“Tôi có, hình như là tiếng kêu rất thảm thiết.”
“Nhưng sao trong nhà lại có tiếng kêu thảm thiết?”
“... Ai mà biết.”
Phòng của bảo mẫu sát vách, cách âm không tốt, âm thanh nói chuyện bên ngoài cửa rất rõ ràng.
Ninh Hi nghiêng người, cong đầu gối lên, che lỗ tai lại, ngủ nướng gần một tiếng nữa rồi mới xoay người xuống giường đi rửa mặt.
Rửa mặt xong thì mò mẫm trong tủ quần áo, lấy ra một áo len cao cổ màu đen, cộng thêm một chiếc áo khoác lông vũ dài màu lam nhạt tựa sương mù.
Bước ra cửa, cậu lại theo thói quen đi tới phòng ăn, nhìn hai vợ chồng tinh thần uể oải, cậu cười rạng rỡ với họ: “Cha, mẹ, chào buổi sáng!”
Ninh Quốc Bình liếc cậu, lạnh nhạt xa cách ừ một tiếng như chào hỏi qua loa, Ninh Hi phát hiện dưới mắt ông có quầng thâm màu xanh nhạt, ngược lại Trần Chi đã lấy lại tinh thần, cười hỏi cậu ngủ ngon không.
Ninh Hi hơi đói, ngồi xuống xong thì tiện tay cầm bát cháo, cầm lấy bánh bao và sủi cảo đã được chuẩn bị sẵn, vừa ăn vừa hỏi: “Ngon quá, cha mẹ ngủ ngon không?”
Trong chốc lát, phòng ăn lặng ngắt như tờ.
Nụ cười trên mặt Trần Chi cuối cùng cũng không duy trì nổi nữa, chỉ nói qua loa hai câu rồi ăn cơm, nhấp một ngụm sữa ấm xong thì nhớ tới gì đó, bà quay đầu hỏi bảo mẫu trong phòng ăn: “Bà Lưu, An An đâu?”
Bà Lưu theo bản năng nhìn về phía Ninh Hi đang vùi đầu ăn, bà ấy còn chưa mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng đã truyền đến từ bên ngoài.
“Mẹ, chào buổi sáng ạ.”
Ninh Dịch An mệt mỏi bước vào từ bên ngoài, trên cổ hắn ta quấn một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm.
Thấy hắn ta tới, sắc mặt mẹ Ninh rõ ràng tốt hơn, nhưng cố tình giả vờ trách móc: “Con đi đâu mà lâu vậy? Còn biết về nhà à?”
“Ui trời, bạn bè con tổ chức sinh nhật mà.” Ninh Dịch An vội vàng đi qua ôm mẹ, chu môi nũng nịu giải thích.
Vốn dĩ là một khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, nhưng giờ Ninh Dịch An lại làm ra chút biểu cảm nghịch ngợm này khiến người khác dù có cố gắng đến mấy cũng không thể ghét bỏ được.
Trần Chi vốn không có ý trách móc, nhưng khi con trai làm nũng, khuôn mặt nghiêm túc lập tức không nhịn được cười: “Được rồi, nhanh cởi khăn quàng cổ ra đi rồi ngồi xuống ăn cơm.”
“Vâng~”