Nếu không thì bỏ qua đi.
Ài không được, trước mắt là một con mồi béo bở, nào có lý nào thả ra để hắn chạy thoát dễ dàng vậy chứ?
Ninh Hi chống tay lên nóc xe, cúi người thấp xuống, nhoài người vào trong xe, cậu nhướng mày, cười tươi để lộ hàm răng trắng với người ngồi trong xe: “Anh đυ.ng trúng tôi rồi. Mau đưa tôi đến bệnh viện đi.”
Cách nói chuyện kiêu ngạo, cố tỏ ra tự tin, nhưng rõ ràng cậu không rành rẽ trong việc này. Nhìn một cái là biết ngay đây là lần đầu cậu làm trò ăn vạ.
Người lái xe không nhịn, khẽ cười, từ tốn chỉ vào camera hành trình gắn trên xe, đầy thiện ý dò hỏi: “Muốn báo cảnh sát không?”
F*! Cậu quên mất cái vật dụng công nghệ cao này!
Ninh Hi gượng cười, vội vàng rụt tay lại, chột dạ mà lùi về phía sau.
Trong tình huống như thế này, người khác chỉ mắng vài câu rồi bỏ đi. Nhưng chủ xe này không vội, chỉ nhìn vào trán Ninh Hi, nơi máu vẫn đang chảy xuống, rồi bình tĩnh nói: “Cậu bị thương.”
Nhận thấy màn ăn vạ của mình thất bại, Ninh Hi bắt đầu thú nhận: “Đúng vậy, tôi không có tiền vào bệnh viện nên thử vận may ở đây thôi.”
Chủ xe: “...”
Hắn không ngờ cậu thẳng thắn đến vậy.
“Được rồi, tôi không làm khó anh nữa. Anh cứ đi đi.” Ninh Hi xua tay, cùng lắm là quay lại con ngõ nhỏ vừa rồi để “hỏi thăm” mấy kẻ ban nãy.
“Từ từ đã.” Giọng chủ xe bất ngờ vang lên, gọi cậu lại.
“Tôi là bác sĩ ở bệnh viện này. Đi theo tôi, tôi sẽ giúp cậu.”
Đôi mắt Ninh Hi lập tức sáng rỡ.
Cậu quay đầu, bĩu môi: “Nói trước, tôi không có tiền đâu đấy.”
“Không sao.” Chủ xe cười nhẹ. Nụ cười của hắn dịu dàng đến mức khiến những bông tuyết đọng trên cành cây gần đó cũng như tan chảy, rơi bụp bụp bụp xuống đất hết.
“Coi như tôi cho cậu mượn.”
“… Vậy cũng được.”
Ninh Hi thành công bước vào bệnh viện, cậu được rửa mặt, khâu chỉ, bôi thuốc. Ngoài vết thương lớn trên thái dương ra thì cậu chỉ bị vài vết trầy xước trên mặt và mu bàn tay và một vết bầm ở bụng.
Chỉ cần nhìn qua là biết vừa bị người khác đánh.
Vị bác sĩ điều trị không nhịn được, chân thành khuyên: “Cậu nên báo cảnh sát.”
Ninh Hi thản nhiên giơ tay, vẻ mặt bất cần: “Không cần đâu.”
“Sao lại không cần? Nhìn xem cậu bị đánh thành thế này!”
“Bọn họ bị đánh còn thê thảm hơn tôi.”
Vị bác sĩ im lặng, không biết nên nói gì tiếp.
Sau khi xử lý xong, bác sĩ nhịn không được lại khuyên một câu: “Dù có chuyện gì, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Người trẻ tuổi phải biết quý trọng bản thân. Thuốc bôi ngày ba lần, tránh để vết khâu dính nước. Thức ăn cũng nên ăn nhạt một chút.”
Giọng nói của bác sĩ đều đều, tốc độ chậm rãi, từng chữ đều được nhấn rõ ràng. Điều này bất giác khiến Ninh Hi nhớ đến viện trưởng của bệnh viện tâm thần trước đây cậu ở.
Ninh Hi hỏi hắn uống thuốc trước khi ăn hay sau khi ăn, hắn không nói thẳng ra mà suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ăn xong đi, trước khi ăn mà uống thuốc thì dễ bị sót ruột.”
Ninh Hi ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.